Theo giao hẹn, mỗi tháng hai vợ chồng Tào Lệ Quyên và Vương Giá Hiên có thể đến thăm cháu hai lần, bình thường là giữa tháng một lần, cuối tháng một lần. Để có thể ở chung với bọn trẻ nhiều thêm một chút, bình thường hai vợ chồng sẽ chọn đến vào cuối tuần, chơi với đám cháu một ngày, cảm thấy xương cốt cả người đều bừng lên sức sống mới.
Hôm nay không phải là giữa tháng cũng không phải là cuối tháng, cũng không phải là cuối tuần, không biết tại sao không nói tiếng nào đã đến nhà.
“Văn Quảng, mau đến giúp cha một chút!” Lần này là giọng nói của cha anh Vương Giá Hiên.
Vương Văn Quảng cười với Triệu Trân Trân, nhanh chóng hôn một cái lên trán cô, nhỏ giọng nói: “Anh ra xem thử!”
“Cha, mẹ, sao hai người lại đến!”
Tào Lệ Quyên mặc một áo khoác dạ mỏng thời thượng nhất, tóc hoa râm cũng nhuộm đen, trông không già chút nào, bà đẩy kính gọng vàng trên sống mũi, vui vẻ nói: “Văn Quảng, sáng nay mẹ và cha con ngồi tàu điện đi chợ, nhìn thấy có bán thịt bò tươi. Không phải con thích ăn bít tết sao, chắc nhiều năm rồi chưa được ăn nhỉ, nên mẹ mua nhiều một chút!”
Vương Văn Quảng nhấc túi đan trên đất lên, có khoảng năm cân thịt bò, thì nói: “Sao lại mua nhiều vậy ạ? Thời tiết bây giờ nóng nực, thịt tươi như này rất dễ hỏng!”
Triệu Trân Trân ngồi trên sofa cười nhẹ với mọi người.
Tào Lệ Quyên là bác sĩ, vừa nhìn đã nhìn ra sắc mặt cô không đúng lắm, ân cần hỏi: “Trân Trân, con không thoải mái sao?”
Triệu Trân Trân không muốn nói nhiều, đứng lên nói: “Mẹ, cũng không còn sớm nữa, con phải đi làm rồi!”
Cô xách túi lên vội vàng ra cửa, vừa đi đến trạm xe đầu phố, thì có một tàu điện lái đến, ngồi bốn trạm thì đến cổng tòa thị chính.
Xe điện không ray chính quyền mua năm ngoái, năm nay mới mới đưa vào sử dụng, không thể không nói, chuyện này rất thuận tiện cho sự đi lại của người dân trong thành phố. Hơn nữa tuyến đường giao thông hiện này rất nhiều, toàn thành phố có tổng cộng mười tuyến đường, trong đó có một tuyến có thể đi ngoại ô phía Tây, còn có một tuyến có thể đi ngoại ô phía Đông. Không ngoa khi nói rằng, cho dù vùng đất hẻo lánh đến mấy, chỉ cần ngồi hai lượt xe có thể đến nơi.
Triệu Trân Trân đến ban thư ký, đã là tám giờ năm phút, cũng tức là, cô cực kỳ hiếm thấy đi muộn năm phút.
Chị Giang ngồi ở cửa nhìn thấy cô đi vào, cười nói: “Tổng thư ký Triệu, chúng tôi đều tưởng hôm nay cô có việc nên không đến!”
Cô cười đi vào văn phòng của mình, rót cho mình cốc nước ấm trước, sau khi uống xong, cô nhắm mắt nghỉ hơn mười phút, mới cảm thấy cảm giác ghê cổ đó hoàn toàn biến mất.
Bận rộn cả buổi sáng, cô muốn viết bản thảo cuộc họp tổng kết quý của thị trưởng Trần, vào mùa xuân ban thư ký không hề nhàn hạ, bên trợ lý Trương yêu cầu rõ ràng bọn họ phải đưa ra hai loạt bản thảo, nhưng lại không nói chủ đề. Chuyện khó làm như vậy, trước đây là do thư ký Ninh hoàn thành. Nhưng gần đây cũng không biết là có chuyện gì, lòng nhiệt tình làm việc của anh ta không cao, chất lượng bản thảo cũng không cao. Dưới tình hình này, Triệu Trân Trân muốn dùng anh ta cũng không dùng được, ngay cả bản phát biểu của phó thị trưởng Lý và phó thị trưởng La đều phải giao cho thư ký Quý. Đương nhiên thầy Lâm sẽ phụ trách hàng loạt bản thảo.
Thầy Lâm, bây giờ có lẽ trở thành thư ký Lâm rồi, từ sau khi đến ban thư ký của tòa thị chính, mặc dù trước đó không có kinh nghiệm làm việc liên quan. Nhưng anh ta biểu hiện quả thực quá xuất sắc, thư ký Ninh vốn có dự định được đề bạt làm phó tổng thư ký nhưng lại kém xa trước kia, khiến người ta rất khó xử.
Ban thư ký chỉ có mấy người như vậy, theo biểu hiện hiện tại, thư ký Ninh không thể trọng dụng. Tính cách thư ký Quý vốn bình thường, dĩ nhiên làm rất tốt công việc của mình, nhưng hoàn toàn không thích hợp làm lãnh đạo, còn chị Giang và Tiểu Thôi thì càng không thích hợp.