Kiến Quốc mặc dù đã biết điều này từ lâu, bản thân sau này cũng sẽ giống như cậu Lập Chí, trở thành một sinh viên của trường đại học Bình Thành.
Có lúc, thằng bé cũng nghĩ về nó, nhưng lại cảm thấy bản thân không có hứng thú với việc học đại học.
Vương Hân Mai thấy Kiến Quốc chần chừ không trả lời, có chút ngạc nhiên hỏi:
“Cậu muốn học đại học ở bên ngoài à?”
Nếu không phải thể trạng của cha mẹ có chút đặc thù, nguyện vọng đầu tiên của cô bé cũng không phải là đại học Bình Thành. Vương Hân Mai có một chị học đại học ở Bắc Kinh, bây giờ cũng tốt nghiệp rồi, ở lại Bắc Kinh làm việc luôn. Nếu như điều kiện cho phép, cô cũng muốn đi lên Bắc Kinh học đại học.
Vương Kiến Quốc gật đầu qua loa.
Vương Hân Mai hỏi lại một cách kinh ngạc: “Cậu làm làm như vậy cha cậu không tức giận sao?”
Bởi vì cha của Kiến Quốc là hiệu phó của trường đại học Bình Thành, Kiến Quốc mới không muốn học ở đây. Còn việc cha có tức giận hay không, thằng bé thật sự chưa nghĩ đến.
Thông qua mấy buổi thảo luận, bạn học Vương Kiến Quốc bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc về tương lai của mình.
Dựa vào thành tích của thằng bé, trường đại học khác thì thằng bé không hiểu nên không dám nói, nhưng đại học Bình Thành thì mười phần thằng bé nắm chắc chín phần rồi. Nhưng thằng bé cũng đã hỏi qua cậu Lập Chí, trong trường đại học có rất nhiều chuyên ngành, muốn học cái gì bắt buộc phải suy nghĩ trước.
Kiến Quốc không học lệch môn nào, nhưng cũng không học nổi trội môn nào hết. Lên cấp 3, thằng bé cũng định sẽ nghe theo lời khuyên của thầy cô, theo học ban tự nhiên. Nhưng thật trong lòng, thằng bé lại cảm thấy thích bên ngữ văn và lịch sử hơn. Tuy nhiên hai môn này lại không có tính thử thách, chẳng qua chỉ là đọc thật nhiều sách là được. Mặc dù thích nhưng cũng không muốn dành nhiều thời gian cho nó.
Vương Kiến Quốc là kiểu người nói là làm, sau khi suy nghĩ hai ngày xong thì mang tất cả những vấn đề liên quan đến chuyên ngành ở trường đại học đi hỏi Triệu Lập Chí. Triệu Lập Chí không thể trả lời hết tất cả câu hỏi nên dứt khoát giới thiệu cho thằng bé thầy cô ở ban tuyển sinh. Sau khi tìm hiểu một cách toàn diện, thằng bé thấy mình thích khoa kinh tế nên cố ý xin nghỉ, lẻn vào nghe hai tiết dạy ở trường đại học. Mặc dù không có hoàn toàn hiểu, nhưng khi gần đến lúc tan học, thầy giáo đã đưa ra một ví dụ về phục hồi kinh tế, nói về việc của hai chợ phía đông và phía tây, thằng bé đã bị thu hút hoàn toàn.
Kiến Quốc ngay lập tức quyết định sau này sẽ học khoa Kinh Tế.
Có mục tiêu rõ ràng, Kiến Quốc học hành chuyên tâm hơn trước, mặc dù vẫn luyện đề như trước kia, nhưng không làm tràn lan nữa mà phân tích một cách nghiêm túc các điểm mà có khả năng đưa vào đề thi. Ghi chép lại cẩn thận những lỗi sai của mình vào vở, phân tích nguyên nhân làm sai, để tránh lần tới không lặp lại cùng một lỗi nữa.
Làm như thế này thì kết quả cũng thể hiện rõ, bài kiểm tra giữa kì lúc tháng 11, Kiến Quốc không những đứng thứ nhất, mà còn đó điểm số cao nhất từ trước đến nay, cao hơn người đứng thứ hai Vương Hân Mai hai mươi điểm.
“Trân Trân, sao em không đăng ký xin nghỉ sớm với đơn vị?”
Sáng thứ hai, Vương Văn Quảng cẩn thận tiễn vợ ra cổng.
Triệu Trân Trân cười nói: “Không sao, thật sự thì em cảm thấy rất tốt. Nếu xin nghỉ sớm, đến khi sinh xong thời gian nghỉ lại ngắn, nên cần suy nghĩ kỹ một chút!”
Vương Văn Quảng gật đầu, nhưng vẫn nhìn bụng của cô một cách lo lắng.
Đại khái thì cũng vì lần mang thai này được bồi bổ đầy đủ hơn, Triệu Trân Trân hiện tại cũng hơn sáu mươi kí, còn nặng nề hơn so với lần đầu mang thai đôi. Nhưng mà có điều nhìn mặt cô lại không hề bị béo, chủ yếu là bụng to. Hiện tại vẫn còn nửa tháng nữa mới đến ngày dự sinh, mới nhìn cứ tưởng là cô lại mang thai đôi một lần nữa.
Vương Văn Quảng mở cửa sau của xe jeep, sau khi Triệu Trân Trân ngồi chắc chắn, anh nhẹ nhàng lùi xe, rồi sau đó mới lái xe ra khỏi cổng.