Sau khi xây dựng xưởng sữa chua, đặc biệt là trong những tháng gần đây, năng lực sản xuất đã tăng gấp nhiều lần. Hiện doanh thu hàng ngày của xưởng đã đạt khoảng bốn mươi nghìn nhân dân tệ, mỗi tháng cũng phải hơn một triệu tệ, giá trị sản lượng một năm cũng hơn mười triệu tệ.
Mà xưởng sữa chua của anh tổng cộng hơn hai trăm nhân công, không giống như xưởng bông nhà nước hay xưởng may là một dây truyền cần nhiều người cùng vận hành. Mà cho dù xưởng bông nhà nước kiếm được bao nhiêu tiền, ngoài tiền đầu tư và tiền tăng ca theo quy định, phần còn lại đều phải nộp lên cho nhà nước.
Xưởng sữa chua thì lại khác, ngoài tiền thuế của nhà nước và địa phương. Phần doanh thu còn lại, trừ đi chi phí, tất cả sẽ quy về cho nhà trường phân bố.
Vương Văn Quảng là xưởng trưởng nhưng anh cũng không có kinh nghiệm làm xưởng, phó xưởng trưởng là Hồ Lâm Nông lại càng không có kinh nghiệm. Xưởng hoạt động hiệu quả như vậy là nhờ nhân công không ngại tăng ca cực khổ. Vậy nên hai người quyết định, mỗi tháng trừ phần tiền lương và phụ cấp ca đêm, còn phát thêm một phần tiền thưởng, con số này cũng xấp xỉ gần nửa tháng lương, Những khoản này cộng lại đã mang lại thu nhập đáng kể đối với lao động phổ thông, còn với tổ trưởng, chủ nhiệm phân xưởng thậm chí còn cao hơn nữa.
Trong này, có người vốn là làm bên hành chính hoặc văn phòng của trường, tuy nhiên bởi vì số lượng giáo viên trong trường vượt quá số người quy định nên một bộ phận bị chuyển đến hành chính hoặc hậu cần khiến hậu cần lại dư người. Không có cách nào khác, đành phải chuyển họ đến làm việc ở xưởng. Mới đầu khó tránh khỏi có người không hài lòng, nhưng mà thực tế thì làm việc ở xưởng cũng không tệ, thu nhập lại cao. Chỉ trong một thời gian ngắn xưởng sữa chua đã được nhiều người yêu thích, đợi xưởng tiếp tục tuyển dụng công nhân, lên kế hoạch đăng ký ứng tuyển.
Hiện tại mọi người đều biết xưởng sữa chua có thể kiếm ra tiền, Vương Văn Quảng vừa làm hiệu phó, cùng lúc cũng là xưởng trưởng của xưởng sữa chua, mỗi ngày lái xe jeep đi đi về về cũng hợp tình hợp lý.
“Văn Quảng, anh dừng bên đường là được rồi”
Mặc dù thị chính cũng có xe công vụ là xe jeep giống hệt chiếc này, nhưng Trần Hữu Tùng sống trong khu nhà thị chính nên hàng ngày đi bộ đến nơi làm việc. Dưới ảnh hưởng của anh ta, nhiều cán bộ cấp trung cũng đi bộ đến nơi làm việc. Nếu như xa thì đi xe đạp, lúc tan làm cũng vậy. Vì vậy Triệu Trân Trân luôn xuống xe trước ở một ngã tư.
Thời tiết tháng mười hai trời rất lạnh, lại gió to. Vương Văn Quảng không nghe lời vợ, mà rẽ sang một con đường khác, tiếp tục chạy về phía trước. Sau khi băng qua một con đường thì dừng lại chếch chéo đối diện với tòa thị chính, anh cười nói: “Trân Trân, sau này chúng ta sẽ dừng xe ở đây, người ngoài cũng khó nhìn thấy, em xuống xe cũng dễ, đi vài bước là đến rồi.”
Triệu Trân Trân cười nói: “Được rồi, anh nhanh lái xe về đi.”
Vương Văn Quảng nhìn vợ đi vào phía trong cổng lớn của tòa thị chính, mới khởi động xe.
Sáng đưa cô đi làm, chiều đón cô tan làm.
Lúc gần tối, kết thúc một ngày làm việc, Triệu Trân Trân từ từ thu dọn tài liệu trên bàn. Sau khi khóa ngăn kéo, cô cầm túi đi ra, bên ngoài mọi người đã về hết, chỉ còn lại thầy Lâm.
Thời tiết hôm nay không tốt lắm, từ sáng sớm trời đã trở nên lạnh, dự báo thời tiết nói có thể có mưa tuyết.
Triệu Trân Trân ngạc nhiên hỏi: “Sao anh còn chưa về thế?”
Thầy Lâm cười thật thà và nói: “Tôi có thể đi nhờ xe hiệu phó Vương được không?”
Triệu Trân Trân cười nói: “Được chứ, nhưng buổi sáng Văn Quảng nói hôm nay bên trường có chút việc, vậy nên có thể không đến đón tôi. Chúng ta đợi đến khoảng năm rưỡi nhé, nếu năm rưỡi mà anh ấy không đến, chúng ta sẽ đi xe điện về!”
Thầy Lâm lập tức kéo một cái ghế ra nói: “Tổng thư ký nghỉ ngơi một chút đi, có muốn uống chút nước không?”
Triệu Trân Trân lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi vào trong đọc sách một lúc, gần đến giờ thì anh gọi tôi một tiếng nhé!”
Thầy Lâm gật đầu, quay lại chỗ ngồi, bắt đầu viết bản thảo lúc chiều chưa viết xong.