Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 846 - Chương 846:

Chương 846:

Ba mươi phút trôi qua nhanh chóng, Vương Văn Quảng vẫn chưa đến nhưng bên ngoài tuyết thực sự đang rơi.

Thầy Lâm không kịp để sửa lại bản thảo vừa viết xong, anh ấy rủ Triệu Trân Trân cùng nhau về. Trời có tuyết và đường trơn, anh ấy muốn giúp Triệu Trân Trân nhưng anh cảm thấy làm vậy không thích hợp lắm, chỉ có thể liên tục nói: “Tổng thư ký, đi chậm thôi. Tổng thư ký, con đường phía trước trơn trượt!”

Triệu Trân Trân chưa bao giờ biết thì ra thầy Lâm lại dài dòng như vậy, có chút làm cho người ta phát ngại, lại khiến cô cảm thấy có chút ấm áp.

Thật ra trạm xe buýt cách thị chính không bao xa, hai người cũng khá là may mắn, đợi nửa giờ đã có một chuyến xe chạy tới. Nhưng trên xe đầy ấp người, thầy Lâm lên trước đi, anh ấy dáng người cao lớn, vạm vỡ nên không ai dám chen lấn. Triệu Trân Trân đứng ở bên cạnh anh ấy cũng rất thoải mái.

Cũng may mới chỉ đứng một chút đã có người chủ động nhường ghế cho cô.

Về tới nhà đã hơn sáu rưỡi.

Vương Kiến Dân và ba em trai về đến nhà, phát hiện cha mẹ đều chưa về nhưng cũng không vội làm bài tập. Cậu bé lấy từ trong tủ lạnh xuất ra nửa con gà và hai đoạn xương sườn, xương sườn rửa sạch sẽ rồi trần qua nước sôi một lần. Bỏ vào nồi sắt lớn đảo qua một chút rồi thêm các loại gia vị đun lửa lớn nửa giờ, sau đó thêm đậu hũ vào đun thêm một lúc là được.

Kiến Quốc vừa nhóm lửa vừa nói: “Anh cả, anh nói xem có phải cha đi đón mẹ rồi không?”

Thường ngày lúc này, cha mẹ sớm đã trở về rồi.

Kiến Dân có hơi lo lắng cho mẹ, nhưng cậu bé biết rõ thời điểm này chỉ có thể ở nhà chờ đợi nên nói: “Nhất định là bởi vì thời tiết xấu nên cha mẹ mới về muộn thôi. Em hai, chúng ta nấu cơm nhanh lên đi, để lát cha mẹ về đến nhà là có sẵn cơm canh nóng hổi rồi!”

Kiến Quốc cảm thấy anh trai nói có lý nên nói: “Vâng, xương sườn này chắc là được rồi đó, để em múc ra. Gà này nấu món gì đây anh?”

Vương Kiến Dân vừa rửa cải thảo vừa nói: “Em hai, hay là em nấu đi, lần trước em làm món gà om tương rất ngon, mẹ chúng ta cũng rất thích ăn!”

Thật ra Kiến Quốc không thích nấu nướng, trước đó làm món gà om tương là vì đánh cuộc với Kiến Minh bị thua. Không ngờ lúc trước chỉ là nhìn bà thím làm, thế mà thằng bé tự tay nấu mùi vị cũng rất được.

Nhưng hôm nay thằng bé hơi bận, phải làm bài tập, còn có hai đề thi phải làm. Với lại thằng bé còn định làm một bài văn nghị luận tám trăm chữ để luyện tập.

Vương Kiến Quốc thở dài, cam chịu số phận khẽ gật đầu.

Kiến Dân cảm thấy bộ dạng này của em trai rất buồn cười, vừa cười trộm vừa nói: “Em hai, gần đây em học tập tích cực quá nhỉ, không giống trước kia chút nào!”

Kiến Quốc vừa rửa nồi vừa đắc ý nói: “Anh cả, em đang định nói với anh chuyện này, sau này anh định học trường đại học nào? Em muốn học khoa kinh tế của đại học Bình Thành, học được tri thức chuyên môn, có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền. Về sau em cũng muốn mở một cái xưởng thật là to, kiếm càng nhiều tiền hơn xưởng sữa chua của cha!”

Vương Kiến Dân khẽ gật đầu, vừa cười vừa nói: “Em hai, hy vọng em có thể đạt được ước muốn!”

Nhắc tới muốn học trường đại học nào, mục tiêu của Kiến Dân đương nhiên không phải đại học Bình Thành, cho dù rất có thể sẽ học ở đó, nhưng mà mục tiêu nỗ lực của cậu bé là khoa toán học của đại học Bắc Kinh.

Chỉ là nếu theo chính sách chiêu sinh bây giờ, đoán chừng sẽ có khó khăn nhất định.

Kiến Minh ngửi thấy mùi thơm thì chạy tới, hào hứng hỏi: “Anh cả anh hai, có phải các anh đang hầm xương sườn không, thơm quá đi!”

Kiến Dân cười cười, Kiến Quốc lại nghiêm túc nói: “Em tư! Cha mẹ còn chưa về đâu, em không được ăn vụng đâu đấy!”

Tứ Bảo bây giờ đã học lớp 6 rồi, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng đã rất sĩ diện rồi. Cậu nhóc vừa cười vừa nói: “Anh hai, mặc dù em đang rất đói bụng, nhưng khẳng định phải chờ cha mẹ trở về cùng ăn!”

Vừa dứt lời, họ đã nghe được tiếng của mẹ Triệu Trân Trân.

“Các con, mẹ về rồi đây!”

Bình Luận (0)
Comment