Nghiêm chỉnh mà nói thì thời gian Vương Văn Quảng làm hiệu phó trường đại học không tính là quá lâu, chính giữa còn đi nông trường Thanh Hòa lao động cải tạo nhiều năm. Nhưng gần đây đội ngũ giáo sư của trường khá ổn định, cương vị và chức danh trong các khoa cũng đã ổn định, không khí học tập trong trường cũng rất nghiêm túc. Loại tình huống này thì việc xử lý sự vụ trong trường với anh là chuyện rất nhẹ nhàng, huống chi còn có hiệu phó Lương chia sẻ không ít.
Nhưng khoảng nửa tháng gần đây lại cũng có chút bận, bởi vì trường đã xảy ra một chuyện lớn.
Hiệu trưởng Hà Tề Thanh đã ngoài bảy mươi, cái tuổi này sớm nên về hưu, nhưng hiệu trưởng các trường cao đẳng đại học phổ biến về hưu tương đối trễ. Nguyên nhân thì khá là phức tạp, nhưng điểm quan trọng nhất chính là, hiện tại rất nhiều hiệu trưởng chính là nhân sĩ nổi danh trong lĩnh vực tương ứng. Nói một cách khác thì hiệu trưởng chính là chiêu bài sống của trường học, hiệu trưởng Hà chính là một ví dụ như vậy.
Vốn hiệu trưởng Hà rất chú ý vấn đề dưỡng sinh, ông ấy cũng muốn cống hiến thêm vài năm. Nhưng mà vào tháng tám này, ông ăn sáng xong thì tới trường, nhưng đi được nửa đường thì lại đột nhiên ngất xỉu bị đưa vào bệnh viện. Sau khi các chuyên gia hội chẩn, phát hiện là bệnh tim nghiêm trọng dẫn tới tim đột nhiên ngừng đập.
Sau chuyện này, hiệu trưởng Hà nằm viện mười ngày thì có ý định muốn về hưu, rất nhanh đã nộp đơn xin nghỉ hưu lên và cũng được phê chuẩn rất nhanh, nhưng yêu cầu cố gắng kiên trì đến cuối năm thì mới bàn giao.
Trường học đã họp ba ngày liên tục vì chuyện chọn hiệu trưởng mới, người tham dự không chỉ là nhân viên trong trường, còn có lãnh đạo thị chính. Thật ra lựa chọn cho vị trí hiệu trưởng chỉ có hai, một cái là Vương Văn Quảng, một người khác là hiệu phó Lương. Bởi vì mối quan hệ của hai người rất tốt, nên hai người đều rất nhún nhường lẫn nhau.
Cuối cùng Vương Văn Quảng được đề bạt với ưu thế hơn một chút xíu.
Kết quả này là xế chiều hôm nay mới đưa ra, sau khi tuyên bố xong, phó thị trưởng La quản lý về mảng giáo dục cũng tới nói chuyện với Vương Văn Quảng. Họ bằng tuổi nhau, lúc trước làm việc cũng có tiếp xúc qua, ấn tượng về nhau cũng không tệ, không ngờ càng trò chuyện càng hợp ý, bất tri bất giác đã quên mất thời gian.
Lúc Vương Văn Quảng nhớ ra đã tới giờ đi đón Triệu Trân Trân thì đã hơn năm rưỡi rồi, nhưng mà phó thị trưởng La lại nói rất nhiều ý kiến và đề nghị với trường đại học bọn họ. Loại thời điểm này là không thể cắt ngang lãnh đạo đang nói chuyện, sau khi xong xuôi mọi chuyện đã hơn sáu giờ.
Anh tâm thần bất định bất an về đến nhà, phát hiện vợ đã trở về, hơn nữa đồ ăn nóng hổi cũng vừa được mang lên bàn.
“Trân Trân! Xin lỗi em, anh hôm nay thật sự là bận quá!”
Triệu Trân Trân cười nói: “Không có gì, kết quả tuyển chọn có rồi chứ anh?”
Vương Văn Quảng có chút đắc ý gật đầu nói: “Đúng vậy, bây giờ anh đã có thể bỏ chữ phó đi được rồi!”
Triệu Trân Trân rất vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá, Đại Bảo, con đi tới tủ rượu lấy một chai rượu vang đi!”
Vương Kiến Dân lập tức để đũa xuống, gật đầu nói: “Mẹ! Là chai mà hai ngày trước dì Quách tặng ạ?”
Triệu Trân Trân khẽ gật đầu.
Kiến Dân đi tới phòng để đồ, mở ngăn tủ ra chuẩn xác lấy chai rượu nho. Cậu bé thuần thục mở nắp, lén uống một ngụm, lại uống thêm một ngụm. Rượu này nghe nói là Bạch Vân Khải đích thân ủ, màu sắc nhìn có chút đục, nhưng khẩu vị rất tốt, nồng độ cồn không cao, uống vào thơm và rất ngon.
Triệu Trân Trân nhận bình rượu và rót cho chồng một ly, vừa liếc nhìn con trai lớn vừa cười vừa nói: “Đại Bảo, con lấy thêm một cái ly nữa đi!”
Vương Kiến Dân sững sờ, nhưng vẫn là làm theo.
Triệu Trân Trân cũng rót một ly cho con trai cả, vừa cười vừa nói: “Mẹ không thể uống rượu, con là anh cả, con uống một ly với cha đi. Nhưng con còn quá nhỏ, những lúc bình thường không được uống đâu đấy!”