Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 848 - Chương 848:

Chương 848:

Kiến Dân có chút chột dạ, dùng sức gật đầu.

Vương Văn Quảng được lên làm hiệu trưởng, nhưng chuyện vui cũng không chỉ mỗi chuyện này. Chưa đợi bọn nhỏ nghỉ đông, buổi sáng ngày mười hai tháng hai mươi, Triệu Trân Trân lại đột nhiên chuyển dạ. Loại tình huống này Vương Văn Quảng đã sớm chuẩn bị tinh thần rất nhiều lần trong đầu, anh không hề bối rối, cầm giỏ đồ đã chuẩn bị sẵn đưa vợ đến bệnh viện. Trưa hôm đó, Triệu Trân Trân thuận lợi sinh một bé gái nặng ba ký chín.

Bé con Đường Đường vừa chào đời cũng rất ngoan, không khóc cũng không quấy, cho cô bé uống chút nước là đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

“Trân Trân! Em xem con đáng yêu chưa này, nhìn thế này ai bảo là bé mới sinh đâu chứ!” Sự thật đúng là như thế, bốn cậu con trai giờ lớn lên rất xinh xắn, nhưng ngoại trừ lúc nhỏ ngoại trừ Kiến Minh còn đỡ một chút thì ba đứa còn lại lúc vừa sinh đều nhăn nhúm bé xíu. Nhất là Kiến Xương, chẳng những nhiều nếp nhăn mà còn bị vàng da, mãi cho đến nửa tuổi thì bệnh vàng da mới hoàn toàn biến mất.

Gương mặt nhỏ nhắn của Đường Đường rất xinh đẹp, không có chút nếp nhăn nào, cô bé vừa ra đời tóc cũng rất dài và dày, đôi mắt to tròn đen láy. Mặc trên người chiếc áo hồng kết nơ bướm do Triệu Trân Trân làm, thoạt nhìn quả thực giống như một tiểu công chúa.

Cả bốn anh trai đều rất nhanh đã yêu thích cô em gái đáng yêu này.

Nhất là Kiến Xương, bây giờ thằng bé ở nội trú ở trường, một tuần mới về một lần. Về đến nhà nhìn thấy em gái nhỏ xíu đáng yêu đang ngủ say trên giường, quả thực vô cùng yêu thích. Đường Đường vừa dậy thằng nhóc đã chạy tới bế em gái lên.

Đường Đường lần đầu nhìn thấy thằng nhóc, nhưng bị anh trai ôm vào lòng cũng không khóc, mà còn ngáp một cái.

Kiến Xương thấy em gái như vậy thì bật cười, quay đầu hỏi mẹ: “Mẹ ơi, có phải em gái buồn ngủ không ạ?”

Triệu Trân Trân gật đầu nói: “Em bé đều như vậy, khi con còn bé cũng là như thế này!”

Kiến Xương nhẹ nhàng đặt em xuống, đi đến bên giường mẹ rồi ngồi xuống, cẩn thận hỏi: “Mẹ ơi, bụng của mẹ còn đau nữa không a?”

Triệu Trân Trân vừa cười vừa nói: “Không đau, Tam Bảo, trường học các con ký túc xá không có hệ thống sưởi, buổi tối ngủ có lạnh không?”

Kiến Xương lắc đầu trả lời: “Không lạnh ạ! Chăn mà mẹ làm dày lắm, con đắp còn toát cả mồ hôi ấy chứ!”

Dù vậy, Triệu Trân Trân vẫn kéo tay của con trai để nhìn kỹ một chút, không phát hiện dấu hiệu bị khô nứt gì cô mới yên tâm.

Vương Văn Quảng lên làm hiệu trưởng cũng có rất nhiều chuyện cần quản, so với trước càng thêm bận rộn. Anh mặc dù là có lòng, cũng không thể xin phép nghỉ ở nhà chăm sóc vợ ở cữ. Chu Thục Bình nhờ người quen tới trông quán bánh ngọt giúp và tới chăm sóc Triệu Trân Trân.

Chu Thục Bình nấu ăn rất ngon, vốn dĩ bà cũng không giỏi chuyện chăm sóc phụ nữ sau sinh lắm, chỉ làm theo các cụ ngày xưa thôi, cho sản phụ ăn nhiều trứng gà, gạo kê và gà mái. Nhưng lần trước con gái bà Triệu Linh Ngọc ở cữ cũng đã chỉ cho bà rất nhiều món ăn thích hợp cho sản phụ ăn, hơn nữa có thể làm được mỗi bữa tôm cá thịt rau đều có, chẳng những đầy đủ dinh dưỡng mà còn ngon miệng.

Vì Triệu Trân Trân lần này ở cữ bà còn dành rất nhiều tâm sức, thực đơn mỗi ngày đều được sắp xếp đâu ra đấy từ sáng, cùng ngày đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn tươi. Nên mới một tháng mà sắc mặt Triệu Trân Trân trong trắng lộ hồng, thân thể khôi phục cũng rất nhanh.

“Thím cứ nghỉ một lát đi, không vội!”

Chu Thục Bình từ bé đã là người siêng năng chịu khó, bà cười nói: “Thím lúc nào cũng vậy đấy, cứ làm việc là cảm thấy toàn thân thoải mái, rảnh rỗi vài ngày đã cảm thấy xương cốt chỗ nào cũng đau, có thể thím vừa sinh ra đã là cái số phải làm lụng rồi!”

Triệu Trân Trân thật ra cũng như vậy, hai thím cháu lại nhìn nhau cười.

Bé con Đường Đường không rõ người lớn cười vì cái gì, cô bé cũng muốn cùng cười một cái, đáng tiếc cô bé thật sự quá nhỏ, cố gắng nhiều lần nhưng cũng không được.

“Thím, cháu cũng sắp ra tháng, khoảng mười ngày nữa cũng phải đi làm. Những ngày này thím cũng đủ mệt rồi, ngày mai thím không cần tới nữa đâu. Cháu đã khỏe nhiều rồi, có thể tự nấu cơm được rồi!”

Bình Luận (0)
Comment