Chu Thục Bình lại nghĩ đến lâu dài, bà hỏi: “Trân Trân, cháu đi làm thì Đường Đường phải làm sao bây giờ?”
Bây giờ thời gian nghỉ thai sản thông thường là hai tháng rưỡi, cộng thêm bảy ngày nghỉ tết, kéo dài vẫn chưa đến ba tháng. Tuy là điều kiện nhà trẻ của trường đại học rất tốt, nhưng đứa bé chưa đầy ba tháng tuổi vẫn còn quá nhỏ, dù cho nhà trẻ đồng ý nhận cô cũng không nỡ gửi đi.
Về vấn đề này, Triệu Trân Trân đã nghĩ tới. Dù là thím chủ động muốn giúp đỡ, nhưng tuổi tác của Chu Thục Bình đã không còn nhỏ nữa, vả lại hay đau lưng, e rằng một mình chăm sóc Tiểu Đường Đường sẽ rất cực. Cô nhất định phải tìm một người giúp việc, bây giờ không dễ tìm một bảo mẫu chăm nom việc nhà. Cô nhờ rất nhiều người hỏi thăm giúp, sau một hồi lựa chọn, bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi cả.
“Thím à, chị Lý bên công đoàn ở đại học lúc Đường Đường đầy tháng có đến, chị ấy có một người em họ chuyên làm bảo mẫu chăm nom việc nhà, mới có bốn mươi tuổi thôi. Theo lời chị ấy kể thì là người gọn gàng siêng năng, làm tốt tất cả mọi việc trong nhà, giỏi nhất là chăm trẻ nhỏ. Bây giờ đang làm cho một nhà kia, nghe nói là nhà họ sắp dọn đi miền nam, bản thân cô ấy lại không muốn đi theo, đúng lúc có thể qua đây chăm sóc Đường Đường!”
Chu Thục Bình gật gật đầu nói: “Nghe có vẻ khá tốt đấy, người này khi nào đến?”
Triệu Trân Trân đáp: “Có lẽ một hai ngày nữa thôi, đúng lúc cháu còn đang ở nhà, để cô ấy làm quen với tình hình trong nhà và mọi thứ xung quanh!”
Chu Thục Bình lại gật đầu lần nữa nói: “Như thế cũng tốt, cháu nên ở nhà nghỉ ngơi thêm, khó khăn lắm mới được nghỉ, có những chuyện để thím chỉ cô ấy là được rồi!”
Triệu Trân Trân cười nói: “Vậy thì phiền thím rồi!”
Chu Thục Bình lắc đầu bảo: “Sao lại khách sáo với thím vậy, thế trưa nay cháu muốn ăn gì?”
Bởi vì phải nuôi con bằng sữa mẹ, tuy là khẩu phần ăn của Triệu Trân Trân phong phú và bổ dưỡng vô cùng, nhưng khẩu vị món ăn lại làm rất thanh đạm. Cô là kiểu người thích ăn cay, từ lâu đã muốn ăn ớt, nên cười cười bảo: “Thím à, chiều nay chúng ta ăn món mì sốt thịt đi!” Nếu như cô nhớ không nhầm thì trong tủ lạnh vẫn còn nửa hộp tương tỏi ớt cay, dùng cái đó để trộn với mì thì quá tuyệt.
Chu Thục Bình đồng ý ngay: “Được! Thím sẽ dùng khoai tây và thịt băm để làm nước sốt, chưng nửa con gà, xào thêm một dĩa cải trắng với tôm là được, vậy bây giờ thím đi cán mì đây!” Nói rồi bà nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ.
Triệu Trân nhìn nhìn đồng hồ, vừa đúng mười một giờ rồi, đã đến lúc cho Đường Đường uống sữa. Cô ẵm đứa con gái bụ bẫm của mình lên, không nhịn được cúi đầu hôn lên cái má nhỏ của cô bé. Cô bé mở đôi mắt đen huyền nhìn cô, như là đang cố gắng nhớ lấy khuôn mặt của mẹ vậy.
Đường Đường dù đã ăn no rồi vẫn không muốn rời xa vòng tay của mẹ, cái đầu nhỏ bé ấy lúc nào cũng ngả vào lòng mẹ.
Triệu Trân Trân đã là mẹ của bốn đứa con, đã nhiều năm trôi qua, nhưng ký ức khi còn nhỏ của bốn đứa trẻ cô vẫn còn nhớ rất rõ. Tụi nó toàn là những cậu bé hôi hám, không một đứa nào giống Đường Đường thơm tho đến thế. Trên người của những đứa trẻ đều có một mùi sữa, nhưng Đường Đường ngoại trừ mùi này vẫn còn thêm mùi hương hoa thoang thoảng, không chỉ có cô mà ngay cả Vương Văn Quảng và thím họ cũng nói như vậy.
Cô bé này đúng là làm cho người khác phải yêu quý mà!
Cô không nhịn được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn căng bóng, bảo: “Đường Đường, mẹ muốn bàn với con một chuyện có được không nào?”
Bởi vì đầu của Đường Đường vẫn chưa thể tự mình ngước lên, Triệu Trân Trân chuyển sang tư thế bế cô bé để ngang.
Cô bé hình như nghe hiểu được lời nói của mẹ, chớp mắt vài cái, hàng lông mi làm lay động lòng người.
Đôi lúc Triệu Triệu chịu không được phải trầm trồ lên, đứa con gái nhỏ thực sự quá xinh xắn, đôi mắt to tròn sống mũi cao cùng với cái miệng nhỏ. Ba trăm sáu mươi độ không một góc chết, tìm không ra một khuyết điểm nào, ngay cả mẹ chồng Tào Lệ Quyên đều cứ khen ngợi đứa cháu gái nội.