Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 896 - Chương 896:

Chương 896:

Vốn dĩ trình độ đánh bóng của cậu ta và Kiến Quốc ngang nhau, hôm nay lại bị Kiến Dân và một đồng đội khác kéo chân, nếu không đã không thua thảm như vậy!

Kiến Quốc cùng anh cả trở về nhà, Tần Chiêu Đệ đang bận rộn trong bếp nấu bữa trưa. Kiến Xương và Kiến Minh ngồi trên thảm chơi xếp gỗ cùng em gái. Sau khi tu liên tiếp hai cốc nước sôi để nguội, nhìn trái nhìn phải nhìn xung quanh một hồi mới thuận miệng hỏi: “Em ba, cha đâu rồi?”

Vương Kiến Xương đang chú tâm dạy em gái xếp gỗ, đầu cũng không ngẩng lên trả lời: “Lúc hơn mười giờ có người tới gọi cha đi có việc rồi!”

Kiến Quốc nhếch nhếch khóe miệng, trong lòng càng vui hơn.

Vốn dĩ trên đường về nhà thằng bé đã nghĩ ra cách trả lời với cha mình.

Sau khi ăn một bát lớn mì thịt vụn với đậu, Kiến Quốc lên lầu tắm rửa, đánh một giấc thoải thoải mái mái, lúc mở mắt ra đã hơn ba giờ chiều rồi.

Bình thường vào tầm giờ này thằng bé đã dậy để tự học rồi.

Vương Kiến Quốc trở mình chuẩn bị ngồi dậy thì thấy anh trai Vương Kiến Dân vẫn đang ngủ trên giường bên cạnh, lại một lần nữa tâm lý của thằng bé mất cân bằng. Thằng bé đang định nằm xuống một lần nữa, nhưng lần này vận may của thằng bé không tốt lắm.

Mùa hè ở Bình Thành cũng không quá nóng, khi đó xây biệt thự đều sử dụng vật liệu chắc chắn, vào mùa hè ở trong nhà vẫn rất mát mẻ. Vì gió lừa vào phòng nên Kiến Dân và Kiến Quốc mở cửa sổ ra, cửa phòng cũng mở toang, Vương Văn Quảng bước lên lầu liếc mắt một cái đã thấy rõ.

“Nhị Bảo! Mấy giờ rồi, sao còn chưa dậy?”

Vốn dĩ Vương Kiến Quốc đã dậy rồi, thằng bé chợt bật dậy, hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt khó coi của Vương Văn Quảng, cười hì hì nói: “Cha, con vừa mơ một giấc mơ rất thú vị, con mơ thấy cha chơi bóng rổ với chúng con, ghi được rất nhiều bàn thắng, cuối cùng còn giành được chức vô địch!”

Vương Văn Quảng sửng sốt, sắc mặt dịu đi rất nhiều.

Không thể không công nhận, có người trời sinh đã như được tiêm chất bảo quản, chẳng hạn như vợ anh Triệu Trân Trân, năm nay cũng đã ba mươi bảy tuổi rồi. Mặc dù bây giờ áp lực công việc của cô rất lớn, nhưng trông cô lúc nào cũng tràn đầy sức sống, nhìn cô nhiều nhất chỉ mới đầu ba mươi, nói chưa tới ba mươi người ta cũng tin.

Thật ra thì so với bạn bè cùng trang lứa bản thân anh cũng trông trẻ hơn, nhưng dù thế nào thì trông cũng ít nhất đã ngoài bốn mươi rồi.

Mỹ nữ chậm già, mỹ nam cũng vậy, Vương Văn Quảng luôn có cảm giác nguy cơ, đặc biệt là năm ngoái anh đã giải nhiệm chức vụ ở xưởng sữa chua, buổi sáng không cần phải đến đó tuần sát nữa. Nhưng mỗi ngày anh đều dậy lúc sáu giờ sáng, đầu tiên chạy bộ nửa tiếng, sau đó nâng tạ, hít xà đơn, luyện tập đến hơn bảy giờ mới vào nhà tắm rửa.

Một năm bốn mùa, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Làm như vậy có một ưu điểm khác là bất luận tăng ca hay đi công tác, anh đều cảm thấy rất thoải mái về mặt thể chất.

Về việc chơi bóng rổ, thực sự Vương Văn Quảng đã có ý tưởng từ lâu rồi. Kể từ khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, hầu như mỗi ngày Kiến Dân đều ra ngoài chơi bóng rổ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn một tháng, cả người trông khỏe khoắn hơn trước kia rất nhiều, điều này khiến anh cũng ngứa ngáy trong lòng. Nhưng đánh bóng không phải chạy bộ, cũng không phải nâng tạ hít xà đơn, một người không thể nào hoàn thành. Vì vậy anh dự định khai giảng năm học mới sau nghỉ hè sẽ phát động kêu gọi nhà trường thành lập đội bóng rổ cho giáo viên trong trường, anh sẽ là người đầu tiên đăng ký.

Giáo viên ở trong trường nhiều như vậy, phỏng chừng ghép thành mười đội tám đội cũng không thành vấn đề, thậm chí họ còn có thể tổ chức giải đấu.

Kiến Quốc liếc nhìn cha mình một cái rồi chủ động nói: “Cha, cha muốn dạy kèm bài tập cho con ạ? Là giảng bài hay làm đề?”

Vương Văn Quảng trả lời: “Làm đề trước đi, cha đã ra đề thi rồi!”

Vương Kiến Quốc nhanh chóng dọn dẹp giường của mình, vô cùng ngoan ngoãn theo cha xuống lầu.

Vương Văn Quảng đưa đề thi cho Kiến Quốc và nói: “Con đến phòng sách làm đi!”

Bình Luận (0)
Comment