Vương Kiến Quốc nhìn Kiến Xương đang đọc truyện tranh trên ghế sô pha, Kiến Minh và Đường Đường đang vô cùng phấn khởi ngồi trên thảm, cam chịu gật đầu.
Mặc dù tâm trạng của Kiến Quốc không tốt, nhưng thằng bé của bây giờ đã khác với trước đây, một khi bắt đầu làm đề thằng bé sẽ hoàn toàn tập trung vào đề bài. Các câu hỏi Vương Văn Quảng đưa ra không quá nhiều, thằng bé mất một tiếng để hoàn thành.
Nhưng khi Kiến Quốc làm xong, thằng bé không vội vã ra khỏi phòng mà nhìn trái nhìn phải, lấy một cuốn tiểu thuyết Tô Liên từ giá sách ra đọc vô cùng thích thú.
Khi nhìn thấy nam chính vì bị hiểu lầm mà phải chịu biết bao nhiêu gian khổ, trái tim cậu như thắt lại.
“Nhị Bảo! Con làm xong chưa?”
Nghe thấy giọng nói của cha mình, Vương Kiến Quốc vội vàng bật dậy đặt cuốn tiểu thuyết trở lại vị trí cũ.
Thằng bé lớn tiếng trả lời trước rồi sắp xếp lại bài thi, Vương Văn Quảng đã bước vào phòng rồi.
Bởi vì Kiến Quốc đều làm đúng nên Vương Văn Quảng cũng không cần giải thích, nhưng anh vẫn nói: “Nhị Bảo, bắt đầu đi học lại con đã là học sinh lớp 12 rồi, có lẽ lứa của các con sẽ cạnh tranh ác liệt hơn, hơn nữa xếp hạng của trường trung học trực thuộc vốn dĩ chỉ đứng sau trường trung học số một. Con đạt hạng nhất trong lớp cũng không đại biểu cho điều gì cả, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác vượt qua. Vì vậy bản thân con nhất định phải tự sắp xếp tốt thời gian của mình. Đừng lãng phí một phút nào! Cha đã nhờ Kiến Dân sắp xếp một phần đề kiểm tra, con đi làm đi!”
Đầu óc Vương Kiến Quốc còn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi tiểu thuyết, bơ phờ gật đầu.
Lúc này Vương Kiến Minh dẫn Đường Đường đi tới. Hôm nay cô bé mặc một chiếc váy liền thân màu hồng, đôi giày đi trên chân cũng màu hồng. Hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt một quả táo vừa đỏ vừa lớn, cố gắng ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngọt ngào nói: “Anh hai, ăn!”
Trong lòng Vương Kiến Quốc ấm áp, nhưng không nhận lấy, ngược lại nói: “Anh hai không ăn, Đường Đường ăn đi!”
Đường Đường dùng sức giơ tay nhỏ lên nói: “Anh hai, ăn!”
Kiến Quốc mỉm cười, cúi đầu nhận lấy quả táo. Thằng bé xoa xoa cái đầu nhỏ của em gái mình, cười nói: “Cảm ơn Đường Đường!”
Đường Đường mỉm cười nói: “Anh hai, mua xe!”
Vào ngày sinh nhật của cô bé Vương Kiến Quốc đã chuẩn bị một món quà là một chiếc ô tô nhỏ bằng gỗ, sau khi lên dây cót có thể tự động chạy rất xa, Đường Đường rất thích.
Kiến Minh thấy cha đi rồi, vừa cắn quả táo vừa hỏi: “Anh hai, em nghe dì Linh Tuệ nói cửa hàng ăn vặt của anh làm ăn rất phát đạt, vậy hiện tại anh đã để dành đủ tiền mua một chiếc xe jeep chưa?”
Cửa hàng bánh của Kiến Quốc quả thực làm ăn rất phát đạt, mỗi buổi sáng ngoài cung cấp bánh táo tươi và bánh ngọt còn có bánh hoa hồng và bánh đậu. Cách làm bánh đậu không giống với trước đây, không phải hấp mà là nướng bằng một lò nướng đặc biệt, bên ngoài giòn bên trong mềm, bánh đẹp hơn cũng ngon hơn hẳn.
Bây giờ sáng sớm sẽ có rất nhiều người đến mua bánh đậu, ăn kèm sữa đậu nành cùng dưa muối, mùi vị không thua gì bánh quẩy chiên.
Huống chi ngoài bánh, cửa hàng còn bán trái cây sấy khô và sữa chua.
Hiện tại xưởng sữa chua phát đạt rồi, họ bắt đầu không có điểm dừng điên cuồng mà bành trướng. Trước đây bọn họ không có cửa hàng riêng nên bày bán ở các cửa hàng thực phẩm phụ, nhưng bây giờ đã khác rồi, trong Bình Thành, chỉ cần là con đường bắt mắt đều sẽ có cửa hàng bán sản phẩm sữa của bọn họ. Hơn nữa đều kinh doanh không tồi, cửa hàng bánh của Kiến Quốc nằm trên đường phố tại khu phố được coi là sầm uất nhất. Xưởng sữa chua sớm đã muốn mở một cửa hàng sản phẩm sữa chua, đã xem xét vị trí xong nhưng cuối cùng cũng không mở.
Tất cả đều là công lao của Kiến Quốc.
Từ khi khai trương cửa hàng bánh của thằng bé đã bán hộ sữa chua. Mặc dù một chai chỉ kiếm được hai xu, nhưng mỗi ngày có thể bán hàng trăm chai. Hơn nữa rất có lợi cho việc tích lũy danh tiếng, nhưng nếu xưởng sữa chua mở một cửa hàng sữa, chắc chắn người đến mua sẽ ít hơn rất nhiều.