Vương Kiến Quốc không dám tìm cha mình là Vương Văn Quảng để nói giúp. Thằng bé đến cửa hàng thực phẩm phụ mua hai chai rượu rất đắt tiền, tranh thủ giờ nghỉ trưa để đến xưởng tìm Hồ Lợi Nông. Hồ Lợi Nông vốn rất thích uống rượu nên Kiến Quốc nói gì anh ta cũng không nghe kỹ, lại cho rằng cũng không phải chuyện gì to tát tùy ý gật đầu cho qua chuyện.
Cứ như vậy, cửa hàng của Kiến Quốc đã trở thành cửa hàng phân phối độc quyền của xưởng sữa chua, giờ đây không chỉ bán sữa chua mà còn bán phô mai, sữa bột, đường sữa.
Dù số tiền nhận được hàng ngày không còn qua tay thằng bé nữa nhưng mẹ của Vương Hân Mai là người cẩn thận, mọi khoản thu chi của cửa hàng đều được ghi rất rõ ràng. Từ sổ sách có thể thấy được, tính đến tháng trước thì tiền của thằng bé đã được ba mươi bốn nghìn chín trăm tệ.
Có điều gần đây thằng bé bận học, mẹ cũng thường xuyên đi công tác nên quên mất việc mua ô tô rồi.
Vương Kiến Quốc nhìn gương mặt đang ngập tràn sự chờ đợi của em tư nói: “Tiền thì đã đủ, nhưng mua về rồi ai sẽ lái đây, em lái à?”
Ngoại trừ Vương Văn Quảng, những người còn lại trong nhà đều không biết lái xe. Hơn nữa với tư cách là hiệu trưởng trường đại học, năm ngoái Vương Văn Quảng đã được cấp ô tô riêng, là một chiếc Bắc Kinh 212 mới toanh. Bởi vì trình độ lái xe của anh rất tốt nên không cần thuê lái xe, ra ra vào vào đều do tự anh lái, cho nên tuy là xe công nhưng thực tế không khác gì xe tư.
Vấn đề thi lấy giấy phép lái xe, Kiến Quốc cũng dành thời gian tự mình đi hỏi rồi, người ta nói phải đủ mười tám tuổi mới được đăng ký.
Bây giờ thằng bé chỉ mới mười sáu tuổi.
Kiến Minh lại không nghĩ nhiều như vậy, cậu nhóc rất có hứng thú nói: “Anh hai, tiền đủ rồi thì có thể mua về trước mà, mua về rồi chúng ta có thể nói mẹ học lái xe. Cuối tuần nếu muốn ra ngoài chơi anh không cần phải xem thái độ của cha nữa!”
Triệu Trân Trân sẽ không nuông chiều bọn trẻ, nhưng về phương diện học tập thì cô không nghiêm khắc như Vương Văn Quảng yêu cầu. Vào cuối tuần nếu cô có thời gian, cô sẽ đề xuất lái xe đưa bọn trẻ ra ngoài chơi, bây giờ ngoại ô thành phố nổi lên rất nhiều nơi thú vị.
Ví dụ như có một công xã Hạnh Hoa, ở nơi đó bọn họ luôn trồng ra trái cây rất ngon, nhưng chính sách trước đây nghiêm ngặt, trái cây không thể thay thế lương thực, hơn nữa cũng không thể tùy ý mua bán. Không còn cách nào khác, nhiều cây ăn quả trên núi bị chặt mất, đồng ruộng cũng đổi thành gieo trồng đủ loại ngũ cốc. Nhưng mặt dù là một năm mưa thuận gió hòa, năng suất hoa màu cũng không cao, vì vậy cuộc sống của xã viên ngày càng nghèo.
Cũng may những năm gần đây chính sách đã thay đổi, cấp trên không quan tâm cây gì được trồng trên đất phần trăm, hoa quả cũng có thể chọn hái xuống mang lên trấn trên bán. Càng làm người ta bất ngờ là bây giờ được khoán sản lượng theo hộ gia đình rồi, nhà nhà đều cấp tốc đổi hoa màu thành hoa quả.
Chỉ mất thời gian hơn một năm, khắp núi đồi đâu đâu cũng thấy cây ăn trái, được sự hỗ trợ của cán bộ kỹ thuật xã, hộ nào cũng bắt tay vào làm nhà kính trồng dâu tây.
Bình Thành là một thành phố vùng duyên hải phía bắc, mùa dâu tây đưa ra thị trường bình thường là vào tháng năm, nhưng dâu tây trong nhà kính thì khác. Thời điểm đưa ra thị trường là trước tết, vốn dĩ mùa đông không có hoa quả tươi nên trên thị trường dâu tây rất được ưa chuộng, bưng một đĩa dâu tây tươi mơn mởn ra ngoài tán dóc trông vô cùng sang xịn.
Lúc đầu, không có nhiều người trực tiếp đến hái dâu, nhưng về sau tiếng lành đồn xa, cộng với công xã Hạnh Hoa cách thành phố không xa, cảnh sắc thiên nhiên cũng rất đẹp nên người đến ngày càng nhiều. Bí thư của công xã là một người thông minh, dứt khoát kiếm tiền cho công xã, thành lập một “cửa hàng một điểm đến”.
Vị trí của công xã bọn họ vô cùng đặc biệt, nằm trong một hốc núi, mặc dù đường xá đã được tu sửa rất nhiều nhưng đường nhỏ từ công xã về thôn vẫn không được tốt lắm.