Nên để thu hút nhiều người đến hái dâu, mỗi sáng sẽ có những chiếc xe ngựa dừng lại ở ngã tư, đặc biệt đến đón những du khách đó. Sau khi hái dâu thường đã đến buổi trưa, thì có một khách sạn đặc biệt có thể đến ăn cơm, nếu muốn ở lại thêm, phía sau của nhà hàng cũng có phòng ở.
Có rất nhiều địa điểm vui chơi như thế, bởi vì chúng đều ở ngoại ô thành phố nên lần nào cũng do Vương Văn Quảng lái xe đưa cả nhà đi.
Kiến Quốc cảm thấy lời của em tư cũng có lý, thằng bé gật đầu nói: “Chúng ta chờ mẹ về rồi lại nói!”
Tối hôm Triệu Trân Trân đi công tác trở về, vì có tài liệu cần dùng cho ngày hôm sau nên ăn tối xong cô vội vã vào phòng làm việc. Kiến Quốc cũng tự ý thức lên lầu làm đề, sau khi làm xong hai bộ đề thằng bé xuống lầu, tình cờ là Triệu Trân Trân cũng đã sắp xếp tài liệu xong.
“Mẹ!”
Triệu Trân Trân đứng dậy vừa định bước ra ngoài, cô hỏi: “Nhị Bảo, có chuyện gì sao?”
Kiến Quốc mỉm cười với mẹ, đưa chiếc bánh mứt táo trên tay cho cô và nói: “Mẹ, con làm hôm qua đấy, mẹ nếm thử có ngon không ạ?”
Triệu Trân Trân bẻ một miếng nếm thử, cô gật đầu nói: “Ngon quá đi, Kiến Quốc, con làm món bánh này như thế nào vậy?”
Vương Kiến Quốc tự hào nói: “Mẹ, cái này dùng lò nướng để nướng ra ạ!”
Triệu Trân Trân vỗ vai con trai nói: “Nhị Bảo của chúng ta giỏi quá, không chỉ học giỏi, đánh bóng hay mà còn làm bánh ngon như vậy! Nào, chúng ta vào phòng khách đi, mẹ có quà cho con!”
Kiến Quốc rất vui khi được khen ngợi, nghe thấy mình có quà thằng bé càng vui hơn, nhưng thằng bé cũng không quên việc của mình nói: “Mẹ! Con muốn xem sổ tiết kiệm của mình, có được không?”
Triệu Trân Trân sửng sốt, cô ngay lập tức hỏi: “Nhị Bảo, có phải con muốn mua xe không?”
Vương Kiến Quốc cẩn thận quan sát sắc mặt của mẹ, thấy cô không có vẻ sẽ phản đối, thằng bé cười nói: “Mẹ, nhà chúng ta nên mua xe từ lâu rồi, cha ỷ vào việc biết lái xe, có lúc sẽ đưa đón mẹ đi làm nhưng đôi khi cha cũng quên! Tháng trước nữa trời mưa to cha quên khiến mẹ bị dính mưa rồi cảm lạnh! Nếu mua ô tô, mẹ nên nhanh chóng học lái xe, vậy thì mẹ không cần cha nữa!”
Triệu Trân Trân cười giải thích: “Ngày hôm đó không phải là cha con quên mà là ở trường có việc nên mới đến trễ!” Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhị Bảo, tiền của con bây giờ đã đủ mua ô tô, nhưng mẹ muốn con suy nghĩ lại, con vẫn còn là học sinh cấp ba. Hơn nữa cũng chưa đủ tuổi thi bằng lái xe, mua về chỉ có mẹ lái được. Nếu không mua thì sau khi con tốt nghiệp trung học rồi mẹ sẽ đều đưa hết số tiền này cho con, con tùy ý chi tiêu!”
Kiến Quốc sững người, vừa nghĩ mình có thể có nắm vài chục nghìn tệ trong tay thằng bé ngay lập tức dao động.
Thằng bé do dự vài giây, cảm thấy số tiền này sau này có thể kiếm lại được, mua xe là chuyện mình đã nghĩ đến từ lâu, nên vẫn rất kiên quyết nói: “Mẹ, con vẫn muốn mua xe!”
Một số tiền lớn như vậy bị tiêu hết trong chốc lát, Triệu Trân Trân cảm thấy hơi tiếc, nhưng vì đã hứa với đứa con nên cô phải giữ lời.
Cô gật đầu cười nói: “Được!”
Kiến Quốc không ngờ mẹ lại đồng ý nhanh như vậy, thằng bé hưng phấn hỏi: “Mẹ, nếu bây giờ mua thì bao giờ xe về ạ?”
Triệu Trân Trân lắc đầu nói: “Mẹ cũng không chắc nữa, khi có tin tức chính xác mẹ sẽ nói với con!”
Mặc dù bây giờ cuộc sống của người dân đã khấm khá hơn, nhưng đối với người bình thường mà nói, ô tô vẫn là một thứ hàng hóa cao cấp không thể với tới. Thứ nhất, người bình thường không thể nào một lúc có được nhiều tiền như vậy. Thứ hai, cho dù có tiền cũng không tìm ra cách mua, Bình Thành không có xưởng sản xuất ô tô, xưởng duy nhất nằm ở thủ đô.
Đầu tiên Triệu Trân Trân đến bộ phận phụ trách thu mua của tòa thị chính để hỏi thăm, thật là có một sự trùng hợp đặc biệt, từ lâu tòa thị chính đã có kế hoạch mua một lô ô tô công vụ. Đơn vừa được xem xét và phê duyệt rồi, tài vụ cũng đã chuyển tiền qua rồi, vài ngày tới họ đang chuẩn bị cử người đích thân đến Bắc Kinh.