Nếu cô muốn mua một chiếc, chỉ cần trực tiếp đặt thêm một chiếc nữa cho xưởng là được.
Mặc dù quá trình mua chiếc xe suôn sẻ đến bất thường, nhưng phỏng chừng phải mất ít nhất một hoặc hai tháng mới thực sự nhận được chiếc xe.
Một buổi sáng chủ nhật rất bình thường, cả nhà đang ngồi quây quần ăn sáng, Triệu Trân Trân đang định hỏi bọn nhỏ muốn đi đâu chơi, Vương Kiến Dân đột nhiên lên tiếng: “Cha, mẹ, hôm nay có bạn học của con đến nhà chúng ta chơi!”
Triệu Trân Trân liếc nhìn Kiến Dân, bất ngờ phát hiện ra vẻ mặt của cậu bé có chút căng thẳng, vì vậy cô cười hỏi: “Được đấy, hoan nghênh bạn học của con đến, là bạn học nữ phải không?”
Vương Kiến Dân gật đầu.
Kiến Xương tò mò hỏi: “Anh cả, là ai tới vậy, em có quen không?”
Kiến Dân lạnh lùng lắc đầu.
Kiến Minh cũng tò mò, quay đầu nhìn về phía Kiến Quốc hỏi: “Anh hai, anh biết không?”
Kiến Quốc đang bóc trứng, đắc ý nói: “Đương nhiên anh biết, nhất định là Ngô Thiên Nguyệt đó!”
Kiến Dân rất thẳng thắn gật đầu nói: “Đúng là bạn ấy.”
Khoảng chín giờ, Ngô Thiên Nguyệt đến nhà.
Cô bé là một cô gái vừa cao vừa gầy, vô cùng xinh đẹp, làn da nhợt nhạt, trông có vẻ hơi ốm yếu. Nhưng trông cô gái nhỏ này có tính tình rất tốt, trước khi nói chuyện với mọi người luôn mỉm cười, đôi mắt híp thành hình trăng khuyết, nhìn có vẻ đáng yêu.
“Chào dì Triệu, chào chú Vương ạ!”
Triệu Trân Trân mỉm cười nói: “Cháu là Ngô Thiên Nguyệt à? Mau đến đây ngồi đi, cô nghe Kiến Dân nói con cũng đã thi vào đại học Bắc Kinh?”
Ngô Thiên Nguyệt đưa gói bánh mình mang đến cho Tần Chiêu Đệ, hơi ngượng ngùng ngồi xuống, gật đầu nói: “Vâng ạ, nhưng cháu không học khoa toán, cháu học khoa vật lý.”
Kiến Xương vẫn luôn ngồi bên cạnh quan sát, cảm thấy chị gái xinh đẹp này cũng không tệ, thằng nhóc cầm một miếng dưa hấu đã cắt lên nói: “Mời chị Ngô!”
Ngô Thiên Nguyệt có chút khó xử. Sáng nay cô bé không ăn cơm, hiện tại vừa khát vừa đói, nhưng chiếc váy trắng mặc trên người là mượn của nhà hàng xóm, đã hứa là chiều trả lại. Dưa hấu quá nhiều nước nhở làm nó bị bẩn thì xong phim.
Vương Kiến Dân cho rằng cô bé xấu hổ, cầm lấy dưa hấu cho cô nói: “Không sao đi, cậu ăn đi!”
Ngô Thiên Nguyệt đành phải gật đầu, lấy khăn tay trong túi ra, cẩn thận cầm lên ăn.
Ăn dưa hấu xong, Tần Chiêu Đệ bưng một đĩa bánh lớn lên.
Lúc này Ngô Thiên Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm bắt đầu ăn ngon lành. Không biết là do đói quá hay là những món ăn vặt này quá ngon, cô bé vô thức ăn rất nhiều.
Có điều, vì gần đây Đường Đường đã học được hai bài hát thiếu nhi mới, đang hát cho cha mẹ nghe nên không ai chú ý đến cô bé, chỉ có Kiến Dân chú ý đến. Cậu bé cảm thấy hôm nay cô bé có vẻ khác so với trước nên nói: “Ngô Thiên Nguyệt, chúng ta lên lầu đi, có đề bài này tôi luôn nghĩ câu trả lời không quá chính xác!”
Ngô Thiên Nguyệt không hài lòng lắm với biểu hiện của chính mình, thực ra cô bé thường cũng được coi là một cô gái hào phóng, có lẽ hôm nay do cô bé quá lo lắng rồi.
Ngô Thiên Nguyệt gật đầu và nói: “Được thôi, đề gì vậy, toán hay lý?”
Kiến Dân cười với cô bé, quay đầu lại nói: “Cha, mẹ, con với Thiên Nguyệt thảo luận đề bài, tụi con lên lầu trước đây!”
Vương Văn Quảng đang tập trung dạy Đường Đường đọc chữ, Triệu Trân Trân mỉm cười gật gật đầu.
Khi bước vào phòng của Kiến Dân, Ngô Thiên Nguyệt đã thoải mái hơn rất nhiều. Cô bé nhìn xung quanh một vòng, ngưỡng mộ nhìn tủ sách dựa tường nói: “Vương Kiến Dân, phòng của cậu rộng thật đấy!”
Kiến Dân mỉm cười, kéo chiếc ghế bên cạnh bàn học ra nói: “Đây là phòng tôi và em hai ở chung, cậu ngồi đi!”
Ngô Thiên Nguyệt mỉm cười ngồi xuống rồi lại hỏi: “Vương Kiến Dân, cậu muốn thảo luận đề bài gì?”
Kiến Dân vẫn không trả lời, cậu bé kéo ngăn kéo bên cạnh tủ sách ra, lấy một hộp socola và một túi bánh từ bên trong ra đặt trước mặt cô bé: “Chắc cậu chưa ăn sáng đúng không? Nhanh ăn đi, để tôi rót cho cậu ly nước!”
Ngô Thiên Nguyệt sửng sốt, trong lòng thấy ngọt ngào, cô bé đáp: “Thật sự tôi chưa ăn sáng, vừa rồi cũng đã ăn không ít bánh, bây giờ không thấy đói bụng nữa!”