Vương Kiến Dân rót cho cô bé một cốc nước rồi tìm một tập tài liệu vật lý trên bàn.
“Ngô Thiên Nguyệt, cậu xem câu cuối cùng đi, tôi dùng hai cách giải khác nhau đáp án được tính ra vậy mà cũng khác nhau, nhưng nếu nói về các bước giải thì không có gì sai cả. Như vậy có phải có nghĩa là câu hỏi hơi không được chặt chẽ không?”
Trong ba năm trung học, Vương Kiến Dân vẫn luôn duy trì thành tích đứng đầu, Ngô Thiên Nguyệt đành phải xếp thứ hai, hơn nữa có lúc khoảng cách điểm số của hai người khoảng hơn năm mươi sáu mươi điểm. Nhưng Ngô Thiên Nguyệt cũng có những ưu thế riêng, thành tích vật lý và hóa học của cô bé vô cùng tốt. Đặc biệt là sáu tháng trước kỳ thi đại học, bất luận là thi chính hay thi phụ, thành tích hai môn này của cô bé đều luôn đạt điểm tuyệt đối.
Ngô Thiên Nguyệt xem câu hỏi rồi cầm lấy cây bút mà Kiến Dân đưa cho mình nhanh chóng thực hiện tính toán theo công thức một lần, con số cô bé tính ra giống hệt với đáp án. Cô bé cầm các bước giải của Kiến Dân lên nhìn một lát rồi chỉ vào một dòng trong đó và nói: “Là do chỗ này, cậu đã sử dụng một công thức ở đây, vậy nên nó dẫn đến sự khác biệt cuối cùng, nhưng tôi nghĩ câu trả lời này cũng đúng!”
Vương Kiến Dân khẽ cau mày, cậu bé cũng nghĩ như vậy.
Ngô Thiên Nguyệt lại chăm chú nhìn vào câu hỏi gốc vài lần, vẫn không nghiệm ra được có vấn đề ở đâu, cô bé chép đề vào một tờ giấy trắng rồi nói: “Về nhà tôi sẽ nhờ cậu tôi giải thích xem!”
Vương Kiến Dân gật đầu nói: “Được!”
Cậu của Ngô Thiên Nguyệt là tổ trưởng của tổ vật lý tại ở trường trung học trực thuộc trường đại học, đồng thời cũng là giáo viên phụ trách của lớp họ.
Tuy rằng cửa phòng mở rộng, nhưng lúc đi vào Kiến Xương vẫn gõ cửa, thằng nhóc cười nói: “Anh cả, chị Thiên Nguyệt, cha kêu hai người xuống ăn cơm!”
Kiến Dân sửng sốt liếc nhìn đồng hồ treo tường, không ngờ đã sắp đến mười hai giờ rồi, cậu bé quay đầu nói với Ngô Thiên Nguyệt: “Đi thôi!”
Bình thường đồ ăn trong nhà đều rất ngon, hôm nay có khách nên Triệu Trân Trân còn đặc biệt kêu Tần Chiêu Đệ nấu thêm mấy món ăn, cả bàn ăn lớn gần như đầy ắp.
Tư Bảo chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình và nói: “Chị Thiên Nguyệt, chị ngồi ở đây đi!”
Kiến Dân cũng nói: “Mau ngồi đi!”
Ngô Thiên Nguyệt không có ngồi xuống, lúc này Kiến Quốc đang phụ trong bếp, Triệu Trân Trân đang bưng các món ăn lên bàn, ngay cả Kiến Xương cũng đang nghiêm túc bày biện chén đũa. Cô bé mỉm cười với Kiến Dân rồi đi thẳng vào bếp, nhìn thấy chén dĩa và chảo chiên trong bồn rửa vẫn chưa kịp rửa, cô bé vặn vòi nước bắt đầu rửa.
Mẹ cô bé mất khi cô bé còn nhỏ, cha cũng không được khỏe, năm cô bé học lớp 10 cũng qua đời, hiện cô bé sống cùng với nhà cậu. Thường ngày công việc của cậu rất bận rộn, mợ là công nhân gương mẫu trong xưởng bông nhà nước, cũng dồn tất cả tâm sức vào công việc của mình. Vì vậy về cơ bản các công việc nhà đều được phân chia cho Ngô Thiên Nguyệt và em họ của cô bé.
Triệu Trân Trân thấy vậy vội vàng ngăn lại nói: “Không cần rửa đâu cháu, mau cùng dì ra ăn cơm thôi!”
Ngô Thiên Nguyệt mỉm cười với cô nói: “Dì Triệu, cháu sẽ rửa xong ngay thôi ạ!”
Cô bé nhanh nhẹn rửa chén xong, còn không quên lau khô bồn rửa chén. Bản thân Tần Chiêu Đệ chỉ có một đứa con trai tự nhiên có thiện cảm với những cô gái trẻ như Ngô Thiên Nguyệt, vì vậy chị ấy mỉm cười khen ngợi Ngô Thiên Nguyệt: “Người với người thật sự không thể so sánh với nhau! Học tốt như vậy đã rất giỏi rồi, đến làm việc nhà cũng thạo như vậy!”
Khi cô bé trở lại phòng khách, mọi người đều đã ngồi vào chỗ rồi, cô bé ngồi xuống cạnh Kiến Dân. Kiến Minh cười với cô bé rồi gắp cho cô bé một miếng sườn kho tàu nói: “Chị Thiên Nguyệt, món sườn này ngon lắm!”
Ngô Thiên Nguyệt cảm ơn cậu nhóc.
Từ nhỏ cô bé lớn lên ở nông thôn, cuộc sống của gia đình không thiếu thốn nhưng cũng không thể so sánh với cuộc sống ở thành phố, một bữa sủi cảo đã được coi là cơm tất niên rồi .