Năm mười hai tuổi được cậu đón vào thành phố, thường ngày đã được ăn ngon hơn nhiều so với trước kia rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô bé được ăn một bữa thịnh soạn như vậy.
Mặc dù năm nay Đường Đường mới một tuổi rưỡi nhưng cũng rất thích ăn thịt. Cô bé ngồi trên chiếc ghế cao của mình, khuôn mặt bánh bao nhỏ lộ ra bộ dạng háu ăn đáng yêu. Cô bé không hài lòng nhìn vào món bánh củ từ và trứng chần của mình, kêu lên: “Mẹ! Con muốn ăn thịt!” Vừa nói cô bé vừa chỉ vào món cá sạo hấp.
Triệu Trân Trân giơ giơ chiếc bát trong tay lên và nói: “Đường Đường, mẹ đang gắp cá cho con, đừng vội. Con ăn trứng chần trước có được không nào?”
Đường Đường cau mày suy nghĩ vài giây rồi cầm thìa lên ăn một miếng lớn, nhưng cô bé bé chỉ ăn được nửa bát trứng chần rồi lại không chịu ăn nữa mà ngước mắt lên nhìn về phía mẹ.
Triệu Trân Trân đưa cho cô bé miếng cá đã được lựa xương rồi nói: “Đường Đường nhanh ăn đi, ăn xong rồi lại ăn sườn nhé?”
Đường Đường vô cùng ngoan ngoãn gật đầu.
Vương Văn Quảng đã chọn ra một vài khúc sườn không ngấy không khô, anh cười nói: “Đường Đường nhìn xem, xương sườn đang ở chỗ cha đây này!”
Đường Đường há miệng cười đắc ý, đôi mắt to đen láy sáng ngời nói: “Cám ơn cha!”
Nghe giọng nói vừa ngọt vừa dẻo của con gái mình, trái tim của Vương Văn Quảng ngọt ngào hơn ngâm mật ong.
“Thiên Nguyệt đừng khách sáo nhé, cháu thích món nào thì ăn nhiều một chút!”
Ngô Thiên Nguyệt mỉm cười gật đầu, nhưng cô bé vẫn không động đũa nhiều.
Trước đây, khi cha cô bé còn sống, trong nhà có món gì ngon ông ấy đều chỉ để cho mình cô bé ăn, còn ông ấy thì có thế nào cũng không động đến một miếng. Nhưng sau khi cha lâm bệnh, trước khi được cậu đón vào thành phố, cha cô bé đã đặc biệt dặn rằng một cô gái không được thể hiện ra mình quá háu ăn, nếu không người khác sẽ không thích. Dưới tình huống bụng không quá đói nhất định phải ăn ít lại làm việc nhiều hơn, như vậy mới có thể sống tốt hơn trong nhà của người khác.
Bây giờ cha đã không còn nữa, nhưng cô bé vẫn ghi nhớ những lời này.
Kiến Dân đã sớm nhìn thấy Ngô Thiên Nguyệt không ăn nhiều đồ ăn, ngay cả khi có ăn, cô bé cũng chỉ ăn rau. Cậu lướt nhìn xung quanh, cha đang múc súp cho mẹ, Kiến Quốc đang gặm cổ vịt, Kiến Xương và Kiến Minh cũng đang ngấu nghiến đồ ăn, còn dì Tần thì chỉ chăm chú vào Đường Đường.
Cậu bé gắp một miếng thịt vịt, gắp gà thái nhỏ xào ớt, gắp cá và cả gắp sườn cho cô bé. Nhìn thấy thấy bát của Ngô Thiên Nguyệt đã gần đầy, Ngô Thiên Nguyệt cũng nói đủ rồi, nhưng cậu bé vẫn tiếp tục.
Ngô Thiên Nguyệt hơi khó xử, cũng hơi sốt ruột. Vốn sức ăn cô bé không lớn, Kiến Dân cứ gắp như vậy, cô bé thật sự ăn không hết vậy thì không tốt lắm.
Cô bé nhỏ giọng nói: “Vương Kiến Dân, cậu còn như vậy nữa tớ sẽ không để ý tới cậu nữa!”
Kiến Dân sững người, múc cho mình một canh súp vịt rồi bắt đầu húp.
Trẻ con rất dễ tham ăn, vì được ăn thịt nên trước đó Đường Đường cố ý chỉ ăn nửa bát trứng chần để dành bụng, nhưng cá quá ngon, xương sườn cũng quá ngon, sau khi ăn những thứ này cô bé còn ăn thịt vịt. Vốn dĩ mẹ không cho cô bé ăn nữa nhưng cô bé vừa bẹp miệng cha đã chủ động gắp chân vịt bỏ vào bát của cô bé.
Cô bé ăn rất vui vẻ, nhưng ăn xong lại cảm thấy bụng thật no, giống như cái bụng nhỏ của mình thật sự có thể vỡ ra bất cứ lúc nào vậy.
Trí nhớ của Đường Đường rất tốt, cô bé nhớ cha từng nói người ta ăn xong nên ra ngoài đi dạo, như vậy sẽ giúp tiêu hóa, vì vậy cô bé được Tần Chiêu Đệ bế xuống ghế ăn liền ồn ào kêu lên: “Cha, mẹ, con muốn đi công viên!”
Bây giờ là giữa tháng tám, thời điểm nóng nhất trong năm, quạt trong phòng khách luôn bậc ở mức cao nhất. Dù vậy ăn cơm xong ai nấy đều đổ một lớp mồ hôi mỏng. Buổi trưa lại nắng gắt, lúc này mà muốn đến công viên cũng chỉ có trẻ con mới nghĩ ra được.