Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 903 - Chương 903:

Chương 903:

Triệu Trân Trân lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán con gái nói: “Đường Đường à, bây giờ đi ra ngoài sẽ bị rám nắng. Đường Đường bị rám nắng không phải là cô gái nhỏ xinh đẹp nhất, bụng con khó chịu à, mẹ xoa xoa cho con được không nào?”

Đường Đường gật đầu, đưa bàn tay nhỏ bé ra nắm lấy tay mẹ.

Động tác của Triệu Trân Trân rất nhẹ nhàng, chốc lát Đường Đường đã ngáp vài cái rồi chìm vào giấc ngủ.

Vương Văn Quảng đặt cuốn sách trong tay xuống, hỏi: “Trân Trân, em có buồn ngủ không?”

Triệu Trân Trân gật đầu.

Vương Văn Quảng đi tới nắm lấy bả vai của cô nói: “Vậy em lên giường nằm một lát đi, để anh trông Đường Đường cho.”

Trong phòng khách, Tần Chiêu Đệ đang dọn dẹp bàn ăn. Trước kia, khi chị ấy chưa đến, những công việc này đều do Kiến Quốc và Kiến Xương làm nên hai nhóc đều có ý thức tới giúp đỡ. Ngoại trừ Kiến Minh đang rất nhàn nhã nằm trên ghế sofa, cầm một cuốn sách trên tay thích thú đọc nó.

Tần Chiêu Đệ đang rửa bát, Kiến Quốc đang lau bếp và mặt bàn, Kiến Xương đang quét sàn, Ngô Thiên Nguyệt thực sự không tìm được việc gì để làm. Cô bé ngồi trên ghế sô pha, liếc nhìn cuốn sách mà Kiến Minh đang đọc, nghi ngờ mắt mình có vấn đề rồi.

Lại nhìn thêm lần nữa, không sai, cuốn sách Kiến Minh đang đọc là “Sự Ảo Diệu Của Toán Học”. Đừng thấy tên sách có vẻ hơi văn hoa, nhưng thật ra nó không liên quan đến văn học, cũng không phải sách khoa học bình thường. Có thể nói, cách tự thuật của cuốn sách này quả thực rất thú vị, nhưng độ khó của nội dung cũng tương đương với cấp 3, một số điểm kiến thức được đề cập thậm chí còn vượt quá phạm vi này.

Cô bé do dự vài giây rồi tò mò hỏi: “Tứ Bảo, em có thể đọc hiểu à?”

Kiến Minh đã sớm nghe anh hai nói chị gái này rất giỏi, thành tích học tập ngang ngửa với anh cả của cậu nhóc, không ngờ cũng kinh ngạc như người khác. Cậu nhóc quay đầu ung dung nói: “Tất nhiên là có thể, cuốn sách này rất dễ hiểu!”

Ngô Thiên Nguyệt chớp chớp mắt, mặc dù vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi thêm.

May là Kiến Dân đã chủ động giải quyết mối nghi hoặc này của cô bé: “Ngô Thiên Nguyệt, em tư của tôi không phải là người bình thường. Nó là một thiên tài, năm nay mới mười tuổi đã học lớp tám rồi, phỏng chừng sau khai giảng sẽ học cấp ba!”

“Mười tuổi đã lên cấp ba?”

Nghe Kiến Dân nói Ngô Thiên Nguyệt hơi sửng sốt, từ nhỏ cô bé đã thông minh cũng luôn tự hào về điều này, nhưng so với Kiến Minh thì thật sự kém quá xa.

Tháng chín năm học mới bắt đầu, Kiến Dân, Ngô Thiên Nguyệt và những người bạn khác đến Bắc Kinh học đại học, Kiến Quốc bắt đầu cuộc sống của cuộc sống cấp ba ác liệt. Kiến Xương vẫn duy trì nhịp điệu không nhanh không chậm, học chuyên ngành giỏi, văn hóa cũng coi như tạm ổn. Chỉ có cuộc sống của Kiến Minh xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Theo kế hoạch, Kiến Minh lần nữa nhảy cấp vào cấp 3, nhưng chưa qua vài ngày, lớp thiếu niên của đại học Bắc Kinh đột nhiên đến trường tuyển sinh. Điều kiện của bọn họ rất hà khắc, sàng lọc bốn năm lần cuối cùng chỉ có Kiến Minh được chọn.

Việc một đứa trẻ mười tuổi vào đại học thật sự là điều chưa từng xảy ra, nhưng những người quen thuộc với Kiến Minh đều biết rằng cậu nhóc thừa khả năng vào đại học.

Vương Văn Quảng rất vui mừng, Vương Giá Hiên và Tào Lệ Quyên thì càng không cần nói. Ngay cả chị Quách và Thẩm Lỵ Lỵ khi nghe tin cũng ghen tị muốn chết.

Tuy nhiên, là một người mẹ Triệu Trân Trân cảm thấy Kiến Minh còn quá nhỏ, một đứa trẻ nhỏ như vậy sẽ phải rời nhà đi học một mình cô không quá an tâm.

Riêng bản thân Kiến Minh thì một mặt cậu nnhosc có chút không nỡ rời đi, nhưng mặt khác, cậu nhóc tràn đầy nguyện vọng muốn vào đại học Bắc Kinh. Cậu nhóc đã nghe nhân viên tuyển sinh nói học sinh lớn nhất trong lớp thiếu niên của họ chỉ mới mười lăm tuổi, người nhỏ nhất chỉ mới chín tuổi, tức là còn nhỏ hơn cậu nhóc một tuổi.

Bình Luận (0)
Comment