Chỉ dựa vào điểm này Kiến Minh đã rất vui vẻ rồi, mấy năm nay cậu nhóc luôn nhảy cấp, vì vậy cũng luôn là học sinh nhỏ nhất lớp. Mặc dù vì học giỏi nên bạn học không dám bắt nạt cậu nhóc, nhưng cậu nhóc vẫn hy vọng sẽ thay đổi thực trạng này.
“Trân Trân, em đừng lo lắng, thực ra Kiến Minh là một đứa trẻ rất tự lập. Ngoài việc học ở trường, chỉ còn lo việc ăn ở, ăn thì có căn tin, ở thì có ký túc xá của trường. Lại nói, còn có Kiến Dân, Kiến Dân với nó học cùng trường chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!”
Triệu Trân Trân mỉm cười, thở dài: “Văn Quảng, năm tháng trôi qua thật nhanh, nhìn thấy bọn trẻ ngày càng lớn, từng đứa từng đứa rời khỏi nhà!”
Vương Văn Quảng xoa đầu cô và nói: “Đúng vậy, bọn trẻ ngày càng lớn, chúng sẽ đi ngày càng xa, chúng sẽ có thế giới của riêng mình và cuối cùng vẫn sẽ chỉ còn lại hai chúng ta!”
Triệu Trân Trân nghịch ngợm vỗ vỗ mặt anh và nói: “Văn Quảng, đợi đến khi Tứ Bảo đi học, em muốn nhân cơ hội thi lấy bằng lái xe!”
Vương Văn Quảng cũng vỗ vỗ mặt của cô, không nhịn được lại nhéo một cái nói: “Trân Trân, để anh dạy cho em!”
Trước đây, khi còn ở ban thư ký đi ra ngoài làm việc Triệu Trân Trân đều đạp xe đi, như vậy cũng không có gì không tốt, nhưng kể từ khi được thăng chức làm trợ lý thị trưởng, cô thường xuyên ra ngoài làm việc hơn. Chẳng hạn như sáng đi ngoại ô phía nam, chiều có khi lại đi đến phía đông, đi xe điện trong thành phố cũng tiện, nhưng có nhiều chỗ phải đổi chuyến. Có khi còn phải đổi hai chuyến, cộng thêm phải đợi giữa chừng nữa nên lãng phí nhiều thời gian đi đường, nhưng nếu đi xe đạp thì thật sự quá mệt mỏi.
Lúc lái xe ra ngoài làm việc thì lại hoàn toàn khác, xe công vụ của chính phủ đều có tài xế, không chỉ đi về rất nhanh, nếu mệt thậm chí có thể ở ghế sau xe chợp mắt một lát, hoặc suy nghĩ một chuyện gì đó cũng có thể nghĩ được rõ ràng.
Nhưng xe công vụ rất ít, các phó thị trưởng còn bận rộn hơn cô mà cũng thường xuyên ra ngoài hơn, có lúc căn bản không sắp xếp được xe.
Vì vậy, vào một ngày của hai tháng sau, chiếc xe Jeep Bắc Kinh mới toanh cuối cùng cũng đến. Triệu Trân Trân phấn khích lạ thường, cô mở cửa nhìn trái nhìn phải, thấy chỗ nào cũng tốt, chỗ nào cũng thích.
Chạng vạng tối sau khi tan sở, cô lái chiếc xe jeep bóng loáng cẩn thận chạy xe trên con đường bằng phẳng, cảm giác cả người như sắp bay lên.
Chẳng trách Vương Văn Quảng lại thích tự mình lái xe như vậy, cảm giác này quả thực vô cùng tuyệt vời!
Trước đây, ngồi xe của Vương Văn Quảng chưa bao giờ phát giác ra lại nhanh như vậy, hiện tại cô tự mình lái xe về nhà chỉ là chuyện trong chốc lát.
Vì con ngõ quá hẹp để ô tô vào nên cô đậu xe bên ngoài. Sau khi xuống xe cô còn đi một vòng xác định không có chuyện gì cô xách cặp định về nhà thì thấy Kiến Quốc và Đường Đường vô cùng phấn khởi chạy đến.
Sắp đến trung thu, thời tiết trở nên mát mẻ hơn, Đường Đường vẫn mặc một chiếc váy voan dày bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác gió màu hồng, chắc là vội vàng đi ra ngoài nên chưa kịp cài khuy. Cô bé tròn vo, đang cố gắng hết sức nhấc đôi chân ngắn theo kịp tốc độ của anh hai nhưng vẫn bị tụt lại rất xa phía sau.
Tần Chiêu Đệ vươn tay muốn ôm lấy cô bé, cô bé vẫn không chịu, nâng bàn tay mập mạp hất tay chị ấy một cái thật mạnh.
Đường Đường vừa chạy vừa phấn khích la lên: “Mẹ, đây là xe mới của mẹ sao? To quá đi đẹp quá đi!”
Triệu Trân Trân cúi người bế cô bé lên, cười đáp: “Không phải của mẹ, là xe mới của anh hai con. Anh hai con giỏi lắm, mẹ còn chưa kiếm được nhiều tiền như vậy đâu!”
Kiến Quốc vỗ vào cửa sổ của chiếc xe mới, vô cùng tự hào nói: “Đường Đường, đợi em lớn lên, anh hai cũng sẽ mua cho em một chiếc ô tô!”
Đường Đường há to miệng vui mừng nói: “Thật sao? Anh hai, em muốn xe màu đỏ!”
Vương Kiến Quốc vỗ ngực nói: “Đương nhiên là thật rồi!”
Triệu Trân Trân đưa chìa khóa xe cho Kiến Quốc, cô nói: “Con không thể lái, nhưng con có thể ngồi lên để cảm nhận một lát!”