Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 905 - Chương 905:

Chương 905:

Kiến Quốc gật đầu thật mạnh.

Triệu Trân Trân đặt Đường Đường xuống, cài nút áo gió cho cô bé rồi hỏi: “Hôm nay Đường Đường có ngoan không, bữa trưa hôm nay con ăn gì?”

Đường Đường gật đầu đáp: “Mẹ, con rất ngoan. Con đã ăn cháo bí đỏ, trứng chần, rau cần, đậu phụ, còn ăn năm con tôm nữa!”

Triệu Trân Trân xoa đầu cô bé, dùng giọng tán thưởng nói: “Đường Đường giỏi quá, tối nay con muốn ăn gì nào?”

Đường Nghiên nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, cũng không nghĩ ra cái gì ăn, quay đầu lại phát hiện không thấy anh hai đâu, cô bé kinh ngạc hỏi: “Anh hai đâu rồi, có phải bị người xấu bắt đi không ạ?”

Những ngày gần đây, Vương Văn Quảng đã phổ cập kiến ​​thức về an toàn cho con gái mình nên hiện tại tính cảnh giác của Đường Đường rất cao. Hôm qua, Tần Chiêu Đệ đưa cô bé đến cửa hàng tạp hóa để mua nước tương, tình cờ gặp Hồ Lợi Nông. Tiểu Hồ và Lý Duy Thanh đã kết hôn được hai năm, cả hai đều mong muốn có con, nhưng cho đến nay họ vẫn chưa được như nguyện. Vì vậy, mỗi lần Tiểu Hồ nhìn thấy Đường Đường đều thích không chịu nổi. Lần nào anh ta cũng nhét cho Đường Đường một gói mứt hoa quả, ôm cô bé hỏi có muốn theo anh ta về nhà không. Anh ta cũng chỉ thuận miệng đùa giỡn, nhưng Đường Đường lại xem là thật. Vốn dĩ đang mỉm cười đột nhiên cô bé vừa khóc vừa quấy, dùng đôi tay nhỏ ôm cào lên mặt anh ta, còn dùng chân nhỏ ra sức đạp anh ta.

Hồ Lâm Nông có dỗ dành thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể nhếch nhác thả cô bé xuống.

Lúc đó Đường Đường nắm chặt tay Tần Chiêu Đệ, cả mứt hoa quả cũng không muốn, chỉ vào mũi của anh ta nói: “Chú muốn lừa cháu về nhà, chú thật xấu xa!”

Triệu Trân Trân lắc đầu, bế con gái lên và nói: “Con nhìn xem, anh hai của con đang ở trong xe!”

Lúc này, Vương Kiến Quốc đang nhắm mắt ngồi trên ghế lái, trong lòng không ngừng thầm nói một câu: Đây là xe của mình, đây là xe của mình, đây là xe của mình!

Đường Đường cẩn thận nhìn anh hai, nhỏ giọng hỏi: “Anh hai, anh ngủ rồi à?”

Kiến Quốc mở mắt ra mỉm cười với cô bé, có chút không nỡ bước xuống xe rồi đưa chìa khóa xe cho mẹ.

Kiến Dân đi học ở Bắc Kinh, Kiến Minh cũng đi học ở Bắc Kinh, Kiến Xương ở lại ký túc của trường trung học số một, căn nhà lập tức trống trải đi rất nhiều.

Tần Chiêu Đệ rót cho Triệu Trân Trân một cốc nước, cười nói: “Trợ lý Triệu, tôi đã rửa với cắt đồ ăn xong rồi, trong tủ lạnh vẫn còn nửa con gà, cô muốn hầm canh hay luộc chặt nhỏ?”

Triệu Trân Trân uống một ngụm nước rồi nói: “Ở nhà còn khoai từ không, hầm canh đi.”

Tần Chiêu Đệ gật đầu rồi đi vào bếp.

Kiến Quốc chuẩn bị lên lầu tiếp tục làm đề, hiện tại thằng bé đã là học sinh cuối cấp. Năm ngoái tỷ lệ đậu của trường trung học trực thuộc rất cao, nhưng vẫn thua một chút chút so với trường trung học số một. Cho nên, năm nay lãnh đạo trường đang theo dõi sát sao tỷ lệ tốt nghiệp. Tập thể giáo viên của các lớp đều phát điên rồi, không hề thương tiếc phát đề liên tục.

“Anh hai, anh chơi với em đi!” Đường Đường rất thích anh hai, đặc biệt là hiện tại anh cả, anh ba, anh tư đều không có ở nhà.

Vương Kiến Quốc vọt xuống khỏi cầu thang, sải bước về phía em gái, một mạch dang tay ra bế Đường Đường đang ngồi trên thảm lên vai.

Đường Đường vui vẻ la lên: “Anh hai mau tiến lên, tiến lên thêm chút nữa!”

Kiến Quốc rất dễ dàng cõng cô bé lên, đi đến giữa phòng khách.

Đường Đường rất cẩn thận xê dịch cơ thể của mình, một tay nắm chặt lấy cổ của anh hai, một nắm tay nhỏ trắng nõn còn lại dùng sức rướn lên, thiếu chút nữa đã có thể với tới đuôi đèn chùm.

Vương Kiến Quốc cổ vũ em gái: “Đường Đường, em đứng lên đi. Không sao đâu đừng sợ, anh hai đang giữ em!”

Cậu không sợ nhưng Đường Đường lại hơi sợ hãi. Cô bé cúi đầu nhìn xuống, cảm thấy mình cách mặt đất quá cao, trong lòng có chút hoảng hốt.

Đợi vài giây không thấy em gái đứng dậy, Kiến Quốc đang muốn cổ vũ vài câu, đúng lúc này Vương Văn Quảng đi làm về. Nhìn thấy con gái đang lảo đảo trên vai Kiến Quốc, anh lập tức cau mày nói: “Nhị Bảo! Em gái con là còn nhỏ lỡ em ngã xuống thì sao? Con rảnh rỗi quá đúng không, đã làm bài xong chưa?”

Bình Luận (0)
Comment