Vương Kiến Quốc đặt Đường Đường xuống rồi quay người một mạch đi lên lầu.
Vương Văn Quảng vội vàng bế cô con gái nhỏ lên hỏi: “Đường Đường có bị dọa sợ không?”
Đường Đường ngay lập tức lắc đầu.
Vương Văn Quảng cảm thấy nhẹ nhõm, anh quay sang vợ và nói: “Trân Trân, em có thấy tính khí của Nhị Bảo ngày càng tệ không? Chẳng qua anh chỉ nói một câu thôi mà thằng bé đã không nói một lời bỏ đi rồi!”
Triệu Trân Trân lại không nghĩ như vậy, có một số điều cô đã muốn nói từ lâu: “Văn Quảng, có lẽ trong lòng anh, Nhị Bảo không sánh được với Đại Bảo và Tứ Bảo. Nhưng nhìn một người không thể chỉ nhìn vào thiên phú, đối xử với trẻ con cũng như vậy. Nhị Bảo có rất nhiều ưu điểm mà Đại Bảo và Tứ Bảo đều không có, giọng điệu vừa rồi của anh rất không đúng. Nếu như vừa rồi đổi thành Đại Bảo, anh vẫn sẽ nói như vậy à?”
Vương Văn Quảng ngẩn ra, anh tự xưng mình là một người cha tốt, không chỉ đốc thúc mấy đứa nhỏ học hành mà thỉnh thoảng cũng sẽ quan tâm đến cuộc sống của chúng. Đặc biệt là Kiến Dân và Kiến Quốc, bọn nhỏ cũng không còn nhỏ nữa, sẽ gặp phải nhiều vấn đề hơn, cho nên cách một đoạn thời gian anh sẽ nói chuyện với Kiến Dân và Kiến Quốc một lần.
Có điều Triệu Trân Trân nói không sai, từ nhỏ Kiến Dân đã thông minh, trên mọi phương diện đều là một đứa trẻ không cần lo lắng. Nếu như vừa rồi là cậu bé cõng em gái phỏng chừng anh sẽ không lớn tiếng trách móc, nhiều nhất chỉ xông tới ôm Đường Đường xuống thôi.
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Trân Trân, sau này anh sẽ chú ý, đợi ăn tối xong anh sẽ nói chuyện với Nhị Bảo!”
Mặc dù Vương Kiến Quốc có chút tức giận nhưng khi ngồi xuống bàn học, thằng bé hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui giải đề. Thời gian làm bài luôn rất nhanh, thằng bé còn chưa làm xong hai bộ đề, Đường Đường đã leo lên lầu để gọi thằng bé xuống ăn tối.
Đường Đường rất thích leo cầu thang, cô bé nhấc đôi chân ngắn cũn của mình rất nghiêm túc bước lên từng bậc. Cầu thang từ tầng một lên tầng hai có tổng cộng hai mươi lăm bậc, cô bé đếm đến hai mươi lăm, tâm trạng rất vui vẻ mỉm cười đẩy cửa phòng anh hai ra, dùng giọng điệu ngọt ngào gọi: “Anh hai, ăn cơm thôi, cơm tối dì Tần nấu món tôm chiên anh thích ăn!
Kiến Quốc lập tức đặt bút xuống, một phát bế em gái lên rồi nói: “Được, chúng ta đi ăn thôi!”
Đường Đường toét miệng cười nói: “Anh hai cõng cõng!”
Vương Kiến Quốc đặt cô bé xuống rồi cõng cô bé lên vai.
Lúc xuống lầu, hai tay Đường Đường ôm chặt lấy cổ anh hai, thò cái đầu nhỏ ra ngoài nhìn xuống, cầu thang cao cao cũng khiến cô bé có chút hoảng hốt.
Vương Văn Quảng đã sớm quan sát được Đường Đường có chút sợ độ cao, vì vậy đối với vấn đề này anh rất cẩn thận. Sau khi nhìn thấy vậy thì anh cau mày, đang định khiển trách Kiến Quốc lại nghĩ đến lời nói của vợ mình nên ôn hòa nói: “Nhị Bảo, nhanh rửa tay ăn cơm đi, Đường Đường lại đây với cha nào.”
Đường Đường đi đến bên cạnh cha, tựa cái đầu nhỏ vào lòng cha rồi nói: “Cha ơi, con mệt quá!”
Vương Văn Quảng đưa tay chạm vào bím tóc rối bù của cô bé nói: “Thật sao, hôm nay Đường Đường đã làm gì mà mệt mỏi như vậy nào?”
Đường Đường nâng khuôn mặt nhỏ lên, bò lên đôi chân lớn của cha tìm một góc thoải mái ngồi xuống, cái miệng nhỏ bi ba nói chuyện: “Cha, sáng nay con đi công viên chơi một lát, ở đó rất nhiều trẻ con. Còn gặp được Thẩm Nhất Điềm, chúng con thi xem ai chạy nhanh, nhưng cậu ấy chạy không nhanh bằng con! Sau đó thì đi về nhà, dì Tần cho con ăn nửa quả táo, con xây một tòa lâu đài thật to thật to trên tấm thảm, sau khi xây xong lâu đài thì đi ăn trưa. Sau đó con lên giường đi ngủ, dì Trần nói, lúc con dậy là ba giờ, con uống một bình sữa rồi cùng dì Tần chơi trốn tìm. Sau đó anh hai về, lại nghe thấy tiếng xe của mẹ, lúc đầu chúng con còn tưởng là cha, anh hai nói có thể là xe mới đã về rồi nên chúng con chạy ra xem!”