Một đứa trẻ hơn một tuổi đã có thể kể lại sự việc chi tiết và chính xác như vậy đã là rất giỏi rồi.
Vương Văn Quảng vỗ vỗ đầu con gái khen: “Suốt ngày hôm nay thật sự Đường Đường rất bận rộn, bữa tối cha cùng con đi chơi xếp gỗ nhé?”
Gần đây anh có thời gian dạy con gái mình học chữ số, anh thấy Đường Đường không đặc biệt nhạy cảm với số học, anh và Triệu Trân Trân đã nghĩ ra nhiều cách. Cuối cùng phát hiện việc dùng các xếp gỗ không tệ, đặc biệt là hình ảnh trực quan, trẻ em rất dễ tiếp thu.
Đường Đường cảm thấy chơi xếp gỗ với cha hơi mệt vì cha luôn yêu cầu cô bé phải nhớ rất nhiều thứ.
Cô bé do dự vài giây rồi nhìn cha nói: “Cha, cha làm việc cả ngày mệt mỏi lắm rồi, ăn tối xong chúng ta nằm nghỉ một lát nhé!”
Vương Văn Quảng nhìn khuôn mặt rõ ràng là chán ghét của con gái mình, có chút bất lực cũng có chút mất mát.
Vương Kiến Quốc liếc nhìn cha mình, cố nén cười hỏi em gái: “Đường Đường, lại đây ăn cơm đi. Chà, còn có thịt kho này, trông có vẻ rất ngon đây!”
Đường Đường trượt khỏi chân cha, vội vã chạy đến chiếc ghế cao của mình.
Vương Văn Quảng không khỏi lắc đầu.
Triệu Trân Trân vỗ vai chồng và nói: “Văn Quảng, Đường Đường vẫn còn nhỏ, anh không nên quá lo lắng. Thật ra anh cũng không cần phải lo lắng quá nhiều về Nhị Bảo, với điểm số hiện tại của thằng nhỏ thì việc vào đại học Bắc Kinh là không thành vấn đề!”
Vương Văn Quảng gật đầu, nhưng lại nói: “Tuy chúng còn nhỏ, nhưng từ nhỏ đã nuôi dưỡng thói quen tốt, sau này lớn lên sẽ đỡ tốn một nửa sức lực. Quả thật Đường Đường còn nhỏ, nhưng Nhị Bảo thì không còn nhỏ nữa, thằng bé học cũng xem như không tệ. Nhưng làm việc có hơi bộp chộp, không ổn trọng bằng Đại Bảo, anh nghiêm khắc với nó một chút cũng tốt!”
Triệu Trân Trân nhìn kỹ khuôn mặt của chồng một lát rồi hỏi: “Hôm nay ai chọc anh tức giận vậy?”
Vương Văn Quảng không muốn nói với cô về những chuyện phiền não ở trường học, anh nói: “Không có! Chiều hôm qua lão Lương một hai muốn kéo anh đi uống cà phê, có lẽ do uống nhiều cà phê quá nên tối qua anh ngủ không ngon!”
Hiện tại hàng năm giá trị sản lượng của xưởng sữa chua rất đáng kinh ngạc, bởi vì đây là doanh nghiệp do trường học điều hành, ngoài lợi nhuận từ số thuế thông thường không phải nộp. Phải làm thế nào để phân bổ một khoản tiền lớn như vậy đã trở thành một nan đề. Hàng năm các phòng ban đều tranh cãi không ngừng, nhưng vấn đề hôm nay không phải là về tiền bạc.
Kể từ khi được thăng chức lên hiệu trưởng thì Vương Văn Quảng đã không còn quản lý việc tại xưởng sữa chua. Hồ Lợi Nông hiện là xưởng trưởng ở đó, Tiểu Hồ còn trẻ, có năng lực. Ngoại trừ xử lý một mớ hỗn độn ở xưởng sữa chua, còn dẫn đầu một dự án dài hạn trong khoa. Nhưng dù như vậy, vẫn có người có ý kiến rằng anh ta vừa được bầu làm một phó giáo sư thì phải đảm nhiệm công việc giáo sư của khoa.
Tất nhiên rồi, mục đích thực sự của ý kiến này không phải là để Hồ Lợi Nông trở lại giảng dạy trong khoa, mà là nhân cơ hội đề xuất nên bố trí một vị trí xưởng phó cho xưởng sữa chua, mà theo thông lệ trong danh ngạch nên có hai vị trí.
Quả thực nếu chỉ xét từ giá trị sản lượng thì xưởng sữa chua nên được bố trí như vậy, không kể gì hai xưởng phó, đến hai mươi người cũng có thể nuôi được! Nhưng Vương Văn Quảng là người đứng ra thành lập xưởng và cảm thấy rằng điều này là hoàn toàn không cần thiết.
Xưởng sữa chua không có nhiều công nhân, mỗi phân xưởng đều có chủ nhiệm phân xưởng, bộ phận kiểm soát chất lượng, bộ phận tiêu thụ và cả văn phòng xưởng cũng có người phụ trách. Trách nhiệm của họ rất rõ ràng, cho dù không có Hồ Lợi Nông trong xưởng thì tất cả các phòng ban vẫn có thể hoạt động bình thường nên thêm xưởng phó đơn thuần là chuyện dư thừa.
Điều khiến anh tức giận nhất là anh còn chưa đồng ý đã có rất nhiều người tiến cử ứng cử viên xưởng phó rồi.
Bây giờ xưởng sữa chua là một miếng thịt béo bở, rất nhiều người đều muốn cắn một miếng.
Triệu Trân Trân cười nói: “Ăn cơm thôi, ăn xong ra ngoài đi dạo!”