Vương Văn Quảng gật đầu.
Sau bữa tối, Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân đưa Đường Đường ra ngoài đi dạo. Thời tiết tháng mười đã hơi lạnh nên Triệu Trân Trân đã mặc một chiếc áo khoác dày cho con gái rồi tìm một chiếc mũ đội cho cô bé.
Kiến Quốc nhìn bóng lưng của ba người họ khuất dần sau ngưỡng cửa, hài lòng vươn vai, giơ cao tay phải đi lên lầu.
Tuy nhiên, chơi mù quáng là chuyện không thể được, thằng bé vào phòng rồi bắt đầu vùi đầu vào nghiêm túc làm đề.
Vương Kiến Quốc luôn là một người không chịu thua cuộc, trước kia anh trai thi được hạng nhất khối, thằng bé cũng muốn thi hạng nhất. Bây giờ thằng bé đã làm được rồi, cũng hạng nhất khối. Anh trai vào được đại học Bắc Kinh, thằng bé cũng phải vào được. Anh trai là học sinh đứng đầu thành phố trong kỳ thi tuyển sinh đại học, thằng bé cũng phải như vậy!
Mặc dù đối với thằng bé thì điều cuối cùng quả thật rất khó khăn.
“Nhị Bảo, mau mở cửa đi! Mẹ biết con chưa ngủ!”
Vương Kiến Quốc đang nằm trên giường làm đề sững người, vội vàng tắt chiếc đèn trên tay, mò mẫm trong bóng tối xuống giường đặt đề thi lên bàn. Sau đó chui vào chăn nhắm mắt lại, đợi một hồi lâu mới giả vờ như vừa ngủ dậy, xỏ dép lê ra mở cửa.
“Mẹ, nửa đêm mẹ làm cái gì vậy? Con đang nằm mơ đây!”
Triệu Trân Trân phớt lờ thằng bé, bật đèn lên rồi đi thẳng đến bàn học, cầm lấy đề thi còn chưa làm xong trên bàn nhìn một lát. Cô kéo lại chiếc áo ngủ trên người và nói với đứa con trai đang có chút chột dạ của mình: “Nhị Bảo, trời lạnh như vậy con còn đứng đấy làm gì? Mau chui vào trong chăn đi!”
Bây giờ mới tháng mười một, nửa tháng trước khi hệ thống sưởi ấm chưa về là những ngày khó khăn nhất. Ban ngày còn đỡ, ban đêm nhiệt độ vô cùng thấp, trong nhà lạnh buốt.
Vương Kiến Quốc dụi mắt, mỉm cười với Triệu Trân Trân rồi ngoan ngoãn lên giường nằm xuống.
Triệu Trân Trân kéo chiếc ghế đến bên giường nói: “Nhị Bảo, con nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, mẹ nói với con vài lời rồi đi!”
Trong lòng Vương Kiến Quốc hơi thấp thỏm, nhưng vẫn làm theo lời cô.
“Nhị Bảo, kết quả giữa kỳ của kỳ này của con đã có chưa?”
Vương Kiến Quốc vui mừng mở to mắt nói: “Mẹ ơi, kết quả đã có từ sớm rồi, con vẫn đứng đầu khối ạ!”
Triệu Trân Trân đưa tay xoa đầu thằng bé nói: “Nhị Bảo thật giỏi, trong mắt mẹ con luôn thông minh như Đại Bảo và Tứ Bảo, hơn nữa có một số chỗ con còn giỏi hơn!”
Kiến Quốc cười ngượng ngùng nói: “Mẹ, mặc dù con đứng đầu nhưng điểm của một số môn học còn chưa tốt lắm, vẫn còn rất nhiều chỗ cần cải thiện!”
Từ khi hạ quyết tâm trở thành học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh của thành phố vào năm tới, Vương Kiến Quốc cảm thấy rằng đối thủ của mình không còn là những học sinh trong trường nữa. Giờ thằng bé có thể dễ dàng giành vị trí đầu tiên trong khối của mình rồi, ít nhất cũng cách tổng điểm của vị trí thứ hai ba mươi điểm. Nhưng chỉ như vậy rõ ràng là chưa đủ, bài kiểm tra giữa kỳ và cuối kỳ của họ đã được thống nhất trên toàn thành phố, vì vậy Kiến Quốc cũng đã đặc biệt đến trường trường trung học số một để hỏi thăm.
Kết quả làm cho thằng nhóc có chút buồn bực, tổng điểm của người đứng đầu của trường trung học số một cao hơn thằng bé tròn ba mươi điểm.
Điểm của Vương Kiến Quốc đã xem như rất cao rồi, nếu cộng thêm ba mươi điểm thì hầu như tất cả các môn đều gần như đạt điểm tuyệt đối.
Điều này khiến trong lòng thằng bé có cảm giác thất bại, nhưng cũng khiến cho ý chí chiến đấu trong lòng thằng bé càng thêm mạnh mẽ hơn.
Kiến Quốc đã lập một thời gian biểu vô cùng tường tận cho bản thân và hàng ngày đều nghiêm túc tuân theo. Thức dậy lúc năm giờ sáng, buổi tối sau mười hai giờ đêm mới đi ngủ. Cứ thực hiện như vậy bảy tám ngày, mặc dù thằng bé cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng thu hoạch cũng rất rõ ràng.
Triệu Trân Trân không rõ ràng về thu hoạch của con trai mình, mỗi sáng Kiến Quốc đều xuống lầu ăn cơm, mắt thường cũng có thể nhìn thấy trông dáng vẻ của thằng bé như ngủ không đủ giấc, cô vừa hỏi vừa nghi hoặc.