Cũng đã hỏi hai lần, đương nhiên Kiến Quốc không thể thừa nhận mình thức khuya, mỗi ngày chỉ ngủ năm tiếng.
Triệu Trân Trân im lặng vài phút lại hỏi: “Nhị Bảo, mục tiêu của con không chỉ là vào đại học Bắc Kinh, mà còn là thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học phải không?”
Trong lòng Vương Kiến Quốc kinh ngạc, thằng bé muốn thi vào đại học Bắc Kinh thì ai cũng biết. Nhưng chuyện muốn làm thủ khoa kì thi đại học chỉ là suy nghĩ trong lòng thằng bé, chưa từng nói cho bất cứ ai, làm sao mẹ lại biết được?
Vương Kiến Quốc nhẹ nhàng gật đầu.
Triệu Trân Trân vỗ vỗ đầu thằng bé nói: “Nhị Bảo, thật ra mẹ vẫn luôn cảm thấy anh trai con là thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay, nhất định là chuyện có tính ngẫu nhiên. Tại sao mẹ lại nói như vậy? Bởi vì khóa của anh con có hơi đặc biệt, cuối năm ngoái chính sách quốc gia mới ban hành xuống, hệ thống thi tuyển sinh đại học trước đó mới được khôi phục. Nhưng vì thời gian tương đối ngắn, các trường học đều không có sự chuẩn bị đặc biệt chu đáo nên điểm thi tổng thể của học sinh cũng ở mức thấp. Nhưng đến khóa của con lại khác, các con có nhiều thời gian để chuẩn bị hơn vì vậy sự cạnh tranh cũng khốc liệt hơn.”
Kiến Quốc đã tự mình phân tích qua, sự thật quả đúng là như vậy.
Triệu Trân Trân tiếp tục: “Nhị Bảo, có lẽ bây giờ con vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết, nhưng mẹ nghĩ rằng thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học không quan trọng như vậy, chỉ cần con vào được trường đại học và chuyên ngành mình yêu thích là đủ rồi! Mẹ không quan tâm đến kế hoạch học tập cụ thể của con, nhưng có một yêu cầu con phải tuân thủ, từ ngày mai trở đi đúng mười giờ phải lên giường đi ngủ!”
Kiến Quốc nhăn mặt nói: “Mẹ, căn bản là mười giờ con không ngủ được, không học cũng thật lãng phí thời gian!”
Triệu Trân Trân vỗ mạnh vào đầu thằng bé nói: “Nếu con không ngủ được thì nhắm mắt lại nằm đó!”
Kiến Quốc thấy mẹ có vẻ tức giận, thằng bé đảo mắt vô cùng miễn cưỡng nói: “Được ạ, con sẽ thử xem!”
Ngày hôm sau sau giờ học Kiến Quốc đi bộ về nhà rồi lên lầu để học. Thằng bé rất ngạc nhiên khi thấy chiếc bàn học của mình đã biến mất, biến mất cùng với chiếc bàn là tài liệu ôn tập của tất cả những môn học mà thằng bé đã cẩn thận thu thập. Thằng bé nhảy lên như con thỏ bị giẫm đuôi, lao ra phòng khách hỏi: “Cha! Ai động vào phòng con vậy?”
Vương Văn Quảng đang ngồi xổm trên thảm dùng xếp gỗ để dạy con gái mình phép cộng phép trừ đơn giản, anh ngước lên trả lời: “Nhị Bảo, không phải con đã nói với mẹ con là cảm thấy ánh sáng trong phòng của con không đủ à? Nên cha chuyển hết đồ đạc của con đến phòng sách ở lầu một rồi, sau này con học bài thì cứ vào phòng sách là được!”
Phòng sách ở lầu một quả nhiên không tệ, không chỉ rộng rãi, còn có một cái cửa sổ sát đất, có thể nói là gian phòng có ánh sáng tốt nhất trong tất cả các phòng. Mấy bộ sách bên trong đều là của Vương Văn Quảng vậy nên bình thường anh dùng phong này nhiều hơn. Bọn trẻ học ở trong phòng riêng, hoặc đến phòng sách trên tầng hai, ít khi sử dụng phòng này.
Trong lòng Kiến Quốc rất lo lắng, nhưng vẫn cười hì hì nói: “Cha! Nếu con sử dụng phòng sách ở tầng một sẽ không tiện cho cha với mẹ, hay là con dùng phòng sách nhỏ trên tầng hai đi, anh cả với em tư đều không có ở nhà cũng không ai giành với con! Con đi chuyển đồ lên đây!”
Vương Văn Quảng không vui cau mày nói: “Nhị Bảo, đồ dùng thường ngày của cha đều được dọn lên rồi, con còn lăn qua lăn lại làm gì? Con đi làm đề trước đi, lát nữa ăn cơm sẽ kêu con!”
Vương Kiến Quốc thở dài trong lòng, cam chịu quay đầu đi vào trong.
Trời đã tối đen Triệu Trân Trân mới về đến nhà, lúc này mọi người đã ăn cơm xong, Tần Chiêu Đệ vội vàng hâm nóng cơm, cười nói: “Trợ lý Triệu, món gà hầm hạt dẻ hôm nay là do hiệu trưởng Vương nấu đấy, ngon lắm, nhất định cô phải ăn nhiều chút nha!”
Triệu Trân Trân mỉm cười gật đầu.
Gà hầm hạt dẻ quả thực rất ngon, cháo đậu đỏ cũng rất ngon, nhưng hôm nay cô quá mệt mỏi, không muốn ăn nhiều, vội vàng ăn mấy miếng rồi đặt đũa xuống.