Đường Đường hấp tấp chạy tới hỏi: “Mẹ ăn xong chưa ạ?”
Triệu Trân Trân xoa khuôn mặt bánh bao nhỏ đáng yêu của con gái, cười nói: “Mẹ ăn xong rồi, Đường Đường có chuyện gì sao?”
Đường Đường vui vẻ nói: “Mẹ ôm ôm, mẹ chơi với con đi!”
Vương Văn Quảng đã sớm nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của vợ, anh bước lên kéo con gái nói: “Đường Đường, mẹ làm việc cả ngày mệt mỏi, để mẹ nghỉ ngơi một lát đi, cha chơi với con nhé?”
Đường Đường nhanh nhẹn lách người tránh ra, bĩu môi lớn tiếng nói: “Không muốn!”
Đây không phải là lần đầu tiên con gái không nể mặt nên Vương Văn Quảng đã sớm không còn quan tâm nữa, bây giờ anh đã có thể thản nhiên tiếp nhận rồi.
Triệu Trân Trân mỉm cười với chồng, ôm con gái vào lòng và nói: “Có phải Đường Đường nhớ mẹ rồi không?”
Đường Đường có chút tủi thân gật đầu nói: “Con rất nhớ mẹ, dì Trần nói, năm giờ mẹ tan sở, năm giờ rưỡi sẽ về đến nhà, nhưng năm giờ rưỡi mẹ vẫn chưa về, Đường Đường đợi sốt ruột lắm ạ!”
Triệu Trân Trân cúi đầu hôn con gái nói: “Mẹ cũng nhớ Đường Đường, nào, chúng ta vào phòng sách xem anh hai nhé?”
Khả năng thích ứng của Vương Kiến Quốc rất mạnh, sau cơn tức giận ngắn ngủi, thằng bé lại chìm đắm trong biển đề thi không thể tự thoát ra.
Đêm qua thằng bé bị mẹ bắt gặp, không chỉ bị dạy dỗ một trận, tờ đề thi lúc đó còn chưa làm xong cũng bị mẹ lấy đi, hết cách thằng bé chỉ có thể nhắm mắt ngủ. Có lẽ là vì ngủ nhiều hơn một tiếng nên thằng bé cảm thấy vô cùng tràn đầy năng lượng, cho đến giờ vẫn tràn đầy năng lượng.
Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, kế hoạch học tập ban đầu không thể dùng nữa, Kiến Quốc tranh thủ giờ nghỉ trưa hôm nay làm lại một bản kế hoạch mới. Đặc điểm lớn nhất của kế hoạch này là tranh thủ từng giây, tận lực không lãng phí một phút một giây nào.
Trong kế hoạch không chỉ quy định chặt chẽ về thời gian thức dậy và đi ngủ, ngay cả việc ăn, uống, đi vệ sinh, thỉnh thoảng nghỉ ngơi để đầu óc nghỉ ngơi đều được giới hạn rất rõ ràng.
Dựa theo quy định trên, sau giờ học trước giờ ăn Kiến Quốc phải làm hai bộ đề.
Vì vậy khi thấy mẹ và em gái bước vào, Kiến Quốc chỉ quay đầu lại nhìn họ một cái rồi lại bắt đầu nghiêm túc làm đề.
Đường Đường nhấc đôi chân ngắn cũn đi tới nói: “Anh hai! Anh làm đề xong chưa, chúng ta chơi xe ô tô được không?”
Kiến Quốc không ngẩng đầu nói: “Đường Đường ngoan, anh hai đang làm bài tập, nếu không làm xong chỗ nào, anh hai sẽ bị thầy giáo phê bình!”
Đường Đường nghi hoặc vài giây rồi có chút lo lắng hỏi: “Anh hai, như vậy thầy giáo sẽ đánh mông anh sao?”
Kiến Quốc bị em gái chọc cười, gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Đường Đường lập tức quay đầu bước đi, nói với mẹ: “Mẹ ơi, để anh hai nhanh làm bài tập đi ạ, nếu không anh hai sẽ bị đánh đòn!”
Triệu Trân Trân nhịn cười nói với con trai: “Nhị Bảo, sau này con sẽ làm bài tập ở đây, không được phép mang cặp, bài tập hay tất cả tài liệu lên lầu. Nếu mẹ phát hiện ra con lén làm gì đó, mỗi lần phát hiện sẽ khấu trừ hai trăm tệ trong thu nhập của con!”
Mua xe tiêu mất mười lăm nghìn tệ, hiện tại trong sổ ngân hàng không còn bao nhiêu tiền, một lần trừ hai trăm tệ chẳng phải sẽ sớm bị trừ sạch à? Kiến Quốc lập tức cảm thấy đau lòng nói: “Mẹ yên tâm, con sẽ không làm như vậy!” Nói xong lại lập tức cúi đầu làm đề.
Đến tháng bảy, Kiến Quốc đã tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học hàng năm, kết quả được công bố rất nhanh, thằng bé thi được điểm rất cao, cao hơn anh cả năm ngoái hơn ba mươi điểm, đậu vào đại học Bắc Kinh là chuyện hoàn toàn không thành vấn đề.
Tuy nhiên, thằng bé không phải là thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học của thành phố.
Đúng như Triệu Trân Trân đã nói, khóa các học sinh tốt nghiệp trung học của Vương Kiến Quốc cạnh tranh vô cùng khốc liệt, đỗ thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học là học sinh đứng đầu của trường trường trung học số một Bình Thành. Vốn dĩ học sinh này đã học rất giỏi, hơn nữa còn được một giáo viên nổi tiếng của trường trường trung học số một kèm cặp, cộng thêm việc phát huy vô cùng tốt trong kỳ thi nên bài thi đạt điểm cao chưa từng có. Cậu ta không chỉ là thủ khoa của kỳ thi tuyển sinh thành phố, mà còn là thủ khoa trong kỳ thi đại học của tỉnh.