Điểm của cậu ta cao hơn Kiến Quốc ba mươi điểm.
Bởi vì nhìn thấy chênh lệch này nên ngược lại Vương Kiến Quốc lại cảm thấy nhẹ nhõm. Mẹ nói đúng, kỳ thi đại học là kỳ thi vô cùng quan trọng trong đời người, chúng ta phải cố gắng làm thật tốt, nhưng đỗ thủ khoa kỳ thi đại học không đại biểu cho bất cứ điều gì. Sau khi kết thúc kỳ thi này, cuộc đời mới chỉ bắt đầu.
Thi đại học xong rồi không cần học bài nữa, Kiến Quốc cảm thấy một loại cảm giác nhẹ nhàng trước nay chưa từng có. Bây giờ mỗi ngày thằng bé đều ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, bảy giờ xuống nhà ăn cơm. Sau khi ăn xong chơi với em gái một lúc, hoặc làm việc nhà, sau đó đến cửa hàng bánh của mình.
“Dì ơi, ở Bắc Kinh có món bánh nào ngon vậy ạ?”
Mặc dù Triệu Linh Tuệ đã ở Bắc Kinh đã nhiều năm, nhưng phần lớn thời gian đều dành cho việc huấn luyện khép kín tại trung tâm thể thao, cơ hội ra ngoài rất ít. Vì vậy thậm chí cô ấy còn chưa đi loanh quanh Bắc Kinh, nhưng nói đến bánh cô ấy vẫn biết một chút.
“Bánh ngon ở Bắc Kinh có rất nhiều, chẳng hạn như thịt tẩm bột rán, đậu Hà Lan vàng, bánh hoa hồng, bánh nhân đậu, bánh hạt điều, sacima, bánh mật ba khắc, bánh xoắn lớn, còn nhiều món khác nữa!”
Lần trước theo cha mẹ đến Bắc Kinh, ông hai lấy ra rất nhiều món bánh để tiếp đãi họ, trong đó có đậu Hà Lan vàng và sacima, thật sự rất ngon. Kiến Quốc có chút hâm mộ tiếp tục hỏi: “Dì ơi, dì đều ăn qua những món này rồi sao? Vậy dì cảm thấy món nào ngon nhất ạ?”
Triệu Linh Tuệ là một người ăn hàng chính hiệu, cô ấy cảm thấy câu này Kiến Quốc hỏi chưa đúng nên hỏi ngược lại: “Nhị Bảo, dì hỏi con, con thấy món gà hầm tương của mẹ dì nấu ngon hay món vịt bát bảo ngon?”
Kiến Quốc thốt lên: “Cả hai đều ngon!”
Triệu Linh Tuệ tự nhiên nghiêng đầu nói: “Đây cũng là đáp án của dì.”
Đang nói chuyện thì có khách đến cửa hàng quần áo, là hai cô gái còn rất trẻ, họ chỉ vào chiếc váy chiffon dài trên giá, đến thử cũng không thèm thử đã mua hai chiếc.
Sau khi hai cô gái rời đi, Kiến Quốc âm thầm tính toán trong lòng. Chín giờ rưỡi sáng thằng bé mới đến, giờ mới mười một giờ, trong thời gian ngắn như vậy dì đã bán được sáu chiếc váy, bốn chiếc áo và hai đôi giày, tổng doanh thu là một trăm hai mươi tệ.
Dì nhỏ đang đi theo con đường lãi ít tiêu thụ nhanh. Phần lãi gộp khoảng hai mươi phần trăm, tức là hơn hai mươi tệ, chưa kể chỉ mới có nửa ngày mà buổi chiều mới là giờ cao điểm.
Tất nhiên, việc kinh doanh cửa hàng bánh của thằng bé cũng tốt, doanh thu hàng ngày cũng rất khả quan, nhưng nói thật, làm thực phẩm gia công có quá nhiều phương diện khó kiểm soát. Hôm trước mẹ của Vương Hân Mai đã nói với thằng bé một lần, có lần bánh táo của hộ chế biến gửi đến có mùi vị không ổn, có thể là ít nhân táo cộng thêm nhiều đường nâu nên ăn vào ngọt đến ngấy.
Bán quần áo thì khác, trực tiếp lấy hàng từ xưởng may bày lên kệ là có người mua, thật sự quá dễ dàng!
Vương Kiến Quốc có một ý tưởng mới, mỗi ngày sau bữa sáng thằng bé chạy đến cửa hàng của Triệu Linh Tuệ, vì để so sánh thằng bé cũng thường đến quầy quần áo may sẵn của cửa hàng bách hóa.
Sau hơn một tuần quan sát như vậy, Kiến Quốc rút ra kết luận rằng các cửa hàng bách hóa có đầy đủ các kiểu quần áo may sẵn, nhưng một số bán chạy còn một số bán rất bình thường. Quần áo trong cửa hàng của dì không có đủ kiểu dáng, nhưng vừa hay lại là những bộ bán rất chạy.
Có vẻ như điều đầu tiên cần có để bán quần áo là phải có mắt nhìn.
Văn phòng chính quyền tỉnh.
Trần Hữu Tùng cau mày, đọc qua tài liệu trong tay một lần rồi ném mạnh xuống bàn, tức giận nói: “Ai cho cậu lá gan này? Các người làm như vậy không loạn mới là lạ!”
Lư Chí Vĩ cúi đầu không nói lời nào.
Hai năm trước, khi tiếp quản Lâm Thành anh ta rất hăng hái, thề sẽ phát triển Lâm Thành thành một Bình Thành thứ hai. Đương nhiên tâm nguyện này rất tốt, lúc đó anh ta không hề biết một chuyện trước đây cảm thấy rất đơn giản, thật ra lúc thực hiện lại khó khăn đến vậy.
Nhất là anh ta vẫn chỉ là một phó thị trưởng, quyền lực rất hạn chế.