Ví dụ như dự án sửa chữa đường bộ, lúc đó ngân sách của Bình Thành không có nhiều tiền, cấp trên chi cấp cũng chưa đến nơi đến chốn, không phải Trương Thanh Tùng phát thông báo tập trung quyên góp đấy sao! Cùng một việc tại sao anh ta làm được, mà mình lại không làm được?
Trần Hữu Tùng liếc nhìn anh ta, lại thở dài một hơi rồi nói: “Tiểu Lư, cậu nên hiểu đạo lý trước khác nay khác. Chính sách bây giờ đã khác với trước đây, cậu muốn người dân quyên góp phải dựa trên tiền đề tự nguyện trước đã, không được cứng nhắc phân chia như vậy. Lần này mọi việc đã lắng xuống, nhưng sau khi cậu trở về phải viết cho tôi một bản kiểm điểm sâu sắc, rõ chưa?”
Anh ta dừng một chút nói: “Cậu đừng nghĩ đến Lộc Thành nữa, trước tiên xử lý xong chuyện của Lâm Thành rồi nói, tài chính cho dự án sửa chữa đường đã được thông qua, rất nhanh sẽ có!”
Trong nháy mắt Lư Chí Vĩ vô cùng thất vọng, lần này anh ta đến tỉnh chủ động báo cáo công việc, bề ngoài là do tranh chấp trong việc quyên góp trước đó. Thực tế, một mặt anh ta cảm thấy rằng hai năm qua bản thân đã làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm, đã làm được rất nhiều việc thiết thực. Dự án sửa chữa đường ở Lâm Thành đã hoàn thành được một nửa, các xưởng hầm mỏ xí nghiệp của Lâm Thành cũng đang phát triển tốt, đây đều là những việc thuộc thẩm quyền của anh ta. Mặt khác, ở Lâm Thành anh ta cũng làm đủ rồi, nơi này có quá nhiều vấn đề, giống như một cái sàng vậy. Tuy dễ dàng lập được thành tích, nhưng cũng thực sự quá dày vò người ta.
Ngược lại tình hình ở Lộc Thành tốt hơn rất nhiều, vì vậy khi nghe tin bí thư thành ủy Lộc Thành nghỉ hưu, tỉnh vẫn chưa quyết định người thay thế nên anh ta vội vàng chạy đến thăm dò xem, không ngờ lại bị khiển trách!
Vào tháng 10 năm 1976, Trương Thanh Tùng được điều đến Lộc Thành để giữ chức bí thư thành ủy, cùng lúc đó Triệu Trân Trân được thăng chức phó thị trưởng Bình Thành.
“Phó thị trưởng Triệu, đây là tài liệu thư ký Lâm vừa mới gửi tới.”
Hơn mười giờ sáng, Triệu Trân Trân kết thúc cuộc họp vừa về đến văn phòng, thư ký Ngô vừa được chuyển đến đã đưa cho cô mấy trang bản thảo.
Ngày mai thành phố sẽ tổ chức một đại hội nông nghiệp, đến lúc đó tất cả các huyện đều sẽ cử người đến tham dự. Triệu Trân Trân với tư cách là phó thị trưởng phụ trách nông nghiệp sẽ có một bài phát biểu rất quan trọng tại cuộc họp này.
Cô gật đầu, đang định cầm qua xem thì trợ lý Tiền người của thị trưởng La vội vàng chạy tới nói: “Phó thị trưởng Triệu, thị trưởng La mời cô qua đó một chuyến!”
Triệu Trân Trân cầm tách trà lên vội vàng uống nửa cốc sau đó đi theo trợ lý Tiền đến đó.
Trước đây thị trưởng La từng làm việc dưới tay Trần Hữu Tùng, ông ta cảm thấy đôi khi thị trưởng Trần có yêu cầu quá cao, hơn nữa có một số yêu cầu quá phi thực tế. Nhưng sau khi ông ta được thăng chức từ phó thị trưởng lên thị trưởng, suy nghĩ và lập trường của ông ta đột nhiên thay đổi. Ông ta cảm thấy có một số việc thực sự phải yêu cầu cao, bởi vì nếu yêu cầu mười điểm mà cấp dưới có thể thực hiện chính xác bảy điểm đã không tệ rồi.
“Tiểu Triệu đến rồi à, mau ngồi đi!”
Triệu Trân Trân đã ngồi họp nửa buổi sáng, cô không ngồi mà đứng bên cạnh ghế hỏi: “Thị trưởng La, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Thị trưởng La không trả lời, mà lấy một hũ trà từ trong ngăn tủ dựa tường ra, cười nói: “Đây là Bích Loa Xuân chính tông nhất, tôi nếm qua rồi, hương vị vô cùng ngon!”
Triệu Trân Trân nhận lấy trà nói: “Cảm ơn thị trưởng La, nếu như không có việc gì thì tôi đi trước!” Nói rồi cô quay người chuẩn bị đi về phía cửa.
Thị trưởng La có chút bất đắc dĩ nói: “Tiểu Triệu cô đứng lại đã, tôi còn có chuyện chưa nói xong!”
Triệu Trân Trân cười nói: “Thị trưởng La, thì ra không phải anh có lòng tặng trà cho tôi, anh còn có việc sao?”
Thị trưởng La lắc đầu nói: “Đồng chí Tiêu Triệu, thái độ làm việc này của cô không đúng, tôi nhớ lúc mới đến thị chính cô không phải như thế này. Khi đó cô viết bài phát biểu cho tôi rất là nghiêm túc, chữ viết rất là ngay ngắn! Tất cả là do đồng chí Trương Thanh Tùng làm hư cô rồi!”