Triệu Trân Trân cười không nói, không đồng ý cũng không phản bác.
Thị trưởng La nói: “Tiểu Triệu, nông nghiệp thành phố chúng ta đều do cô phụ trách, ngày mai sẽ tổ chức cuộc họp đặc biệt, tuy thời gian nhậm chức của cô còn rất ngắn, nhưng cô đã làm việc với phó thị trưởng Trương hai năm rồi. Đặc điểm của nông nghiệp Bình Thành chúng ta chắc cô rất rõ ràng, tôi muốn nghe cô nói trước, mục tiêu công tác cụ thể của năm sau ra sao.”
Thành thật mà nói lúc trước khi Triệu Trân Trân là trợ lý của phó thị trưởng, cô đã có suy nghĩ sau này sẽ trở thành phó thị trưởng và cả việc làm thế nào để xử lý các công việc dưới quyền kiểm soát của mình sau khi trở thành phó thị trưởng. Nhưng trong kế hoạch của cô, sớm nhất cô cũng phải đợi ba năm cho nhiệm kỳ mới mới có thể được thăng chức phó thị trưởng. Nếu như vậy đã được coi là rất thuận lợi rồi.
Không ngờ thời khắc này lại đến trước ba năm, mặc dù cô đã có hai mươi năm kinh nghiệm công tác, nhưng thời gian được điều động đến thị chính chưa dài, đặc biệt là mới chỉ làm trợ lý của phó thị trưởng trong hai năm. Bây giờ phó thị trưởng Trương đi rồi, cô tiếp quản một mớ hỗn độn trong tay anh ta, nếu nói lúc đầu trong lòng không có hoảng sợ là không thể nào.
Mặc dù trong lòng Triệu Trân Trân cảm thấy hoảng hốt nhưng việc xử lý mọi việc trong tầm kiểm soát đều được thực hiện rất có trật tự. Cứ như vậy thích ứng hơn một tháng, cô không còn hoảng sợ nữa.
Sau khi trở thành phó thị trưởng trách nhiệm trên vai nặng nề hơn, nhưng cũng chính vì vậy một số việc cụ thể có thể để cho cấp dưới ra tay giải quyết, cô chỉ cần nắm vững phương hướng chung là được. Trước đó phó thị trưởng Lý luôn nhấn mạnh rằng nhất định phải có một cái nhìn đại cục cho mọi việc, đừng quan tâm quá nhiều đến những cái được và mất nhất thời, đạt được chiến thắng cuối cùng mới là chiến thắng thực sự.
Bây giờ cô thực sự cảm nhận được ý nghĩa của câu nói này.
Triệu Trân Trân suy nghĩ trong vài giây, thị trưởng La hỏi một câu rất tùy tiện, cô không thể biết ông ta muốn nghe khía cạnh nào, vì vậy cô cười nói: “Thị trưởng La, sự phát triển nông nghiệp của Bình Thành chúng ta vẫn luôn rất tốt. Bất kể là cây nông nghiệp hay là cây công nghiệp, đều vượt xa các thành thị cùng cấp!”
Hiển nhiên thị trưởng La không hài lòng lắm với câu trả lời của cô, ông ta khẽ cau mày nói: “Tiểu Triệu, về tình hình nông nghiệp của Bình Thành chúng ta, tôi có một số yêu cầu cụ thể hơn. Có thể ở giai đoạn này cô sẽ cảm thấy hơi khó khăn, nhưng tôi tin rằng sau sự nỗ lực sẽ có thể hoàn thành được!” Nói rồi ông ta đưa một tờ giấy trên bàn cho Triệu Trân Trân.
Triệu Trân Trân nhận lấy, đang định đọc, thị trưởng La lại hơi chột dạ vội vàng nháy mắt ra hiệu với thư ký đứng ở góc, thư ký Trương lập tức nói: “Thị trưởng La, sắp mười một giờ rồi, thư ký Cảnh còn đang chờ ông, bây giờ đến đó sao?”
Thị trưởng La gật đầu, có chút áy náy nói: “Tiểu Triệu, xin lỗi nha, tôi đi trước đây!”
Triệu Trân Trân ngước lên mỉm cười, rồi theo ông ta ra khỏi phòng.
Trở lại văn phòng của mình, trước tiên Triệu Trân Trân pha cho mình một tách Bích Loa Xuân. Mặc dù trà này của thị trưởng La không ngon bằng loại trà trước đây cô lấy từ chỗ Trương Thanh Tùng, nhưng cũng xem như không tệ.
Uống xong một tách trà, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một hồi, Triệu Trân Trân lấy tờ giấy đó ra xem kỹ, vừa đọc tờ đầu tiên cô đã cảm thấy nên trả lại trà cho thị trưởng La.
Thực ra cô có thể hiểu được, mặc dù hiện tại về mọi mặt Bình Thành đã phát triển rất tốt, đã trở thành một khuôn mẫu một tấm gương cho các thành phố lớn của đất nước cạnh tranh học hỏi. Nhưng mà cho dù một loạt chiến tích về dự án sửa đường, phát triển nghề nông nghiệp phụ và phát triển thương mại vân vân, từng dự án đều vô cùng tốt, tuy nhiên những điều này đều không hề liên quan đến thị trưởng La.
Có một tiền nhiệm như Trần Hữu Tùng, dù người hiện tại có cố gắng đến mấy cũng rất khó để vượt qua ánh hào quang ấy.