Thị trưởng La là người sinh ra và lớn lên ở Bình Thành, tham vọng chính trị không quá lớn. Trước đây không có tư tưởng quá táo bạo, bây giờ lại nghĩ hơi nhiều. Ông ta đã năm mươi tuổi rồi, nói dễ nghe một chút là còn trẻ trung khỏe mạnh, nói khó nghe thì con đường sự nghiệp cũng không còn phấn đấu được mấy năm nữa. Nếu được thăng chức thì sẽ lên luôn, không thì bị mắc kẹt ở cái ghế thị trưởng này.
Thị trưởng La muốn lập thành tích, nhưng Triệu Trân Trân cho rằng ông ta hơi điên cuồng rồi. Chẳng hạn như ông ta yêu cầu sản lượng lúa mì năm sau của Bình Thành cao hơn năm trăm cân, ngô cao hơn năm trăm cân, tổng diện tích gieo trồng bông là năm triệu mẫu.
Những con số này thoạt nhìn không quá cao, sản lượng lúa mì năm trăm cân, nếu đất đai màu mỡ, quản lý thỏa đáng thì có thể đạt được. Nhưng vấn đề là khoảng một phần ba diện tích đất đai của Bình Thành là đất nhiễm mặn và ruộng núi cằn cỗi. Mặc dù đã trải qua cải tạo nhưng sản lượng vẫn không cao lắm, bình quân đừng nói đến năm trăm cân, có thể đạt tới ba trăm cân là tốt lắm rồi.
Những yêu cầu này của thị trưởng La, Triệu Trân Trân cảm thấy không thể hoàn thành.
Sau cuộc họp nông nghiệp, Triệu Trân Trân lại bận rộn để chấn chỉnh thương nghiệp của thành phố, các xưởng hầm mỏ xí nghiệp thuộc sở hữu của nhà nước hoặc tập thể về cơ bản không có vấn đề gì, đối tượng chấn chỉnh chủ yếu là các cửa hàng tư nhân của thành phố. Bây giờ người dân Bình Thành đã biết đến việc mở cửa hàng để kinh doanh sẽ kiếm tiền rất nhanh nên cửa hàng tư nhân rất phổ biến. Bởi vì chính phủ miễn nộp thuế sáu tháng nên rất nhiều cửa hàng vì tính đường lợi mà hoặc là chỉ có giấy phép kinh doanh, hoặc thậm chí đến giấy phép cũng không xin, như vậy tất nhiên là không phù hợp với yêu cầu.
Tất nhiên là công việc cụ thể đều do cấp dưới phụ trách.
Liên tục qua mười ngày Triệu Trân Trân không có bất kỳ phản ứng nào, thị trưởng La có chút sốt ruột. Sau cuộc họp các lãnh đạo thành phố hàng ngày, ông ta giữ Triệu Trân Trân lại, trực tiếp hỏi: “Tiểu Triệu, những yêu cầu lần trước tôi đưa cô đã đọc rồi chứ?”
Triệu Trân Trân mỉm cười gật đầu.
Thị trưởng La hỏi: “Vậy cô đã cân nhắc xong sang năm phải điều chỉnh như thế nào cho từng công việc cụ thể để hoàn thành mục tiêu này chưa?”
Triệu Trân Trân mỉm cười nói: “Thị trưởng La, tôi nghĩ rằng muốn cho sản lượng lúa mì năm tới đạt hơn năm trăm cân là chuyện không thực tế, ngô cũng giống như vậy. Ý kiến của tôi là chúng ta không tập trung vào sản lượng, Bình Thành nhiều đất núi hơn, vô cùng thích hợp để trồng nhiều loại cây ăn quả. Hiện nay mức sống chung của người dân đã được cải thiện, không chỉ ăn no bụng mà còn chú trọng đến chất lượng và sự đa dạng hóa. Thị trường tiêu thụ trái cây cũng rất lớn, tôi nghe nói vào mùa này có quýt và chuối từ phía nam được bán đến đây rồi được kéo đến chợ phía tây ngoại ô chưa đến tám giờ đã bán hết sạch. Nếu chúng ta tự trồng hoa quả, ví dụ như táo, lê, đào, nhất định sẽ rất được người dân ưa chuộng. Chúng ta cũng có một ví dụ thành công ở đây, công xã Hồng Hưng ở ngoại ô trồng dâu tây không phải vô cùng phát đạt à?”
Thị trưởng La cau mày, mặc dù ông cảm thấy ý kiến này của cô không tệ, nhưng đồng thời ông ta cũng biết rằng phát triển của ngành lâm nghiệp và cây ăn quả không phải là vấn đề một hai năm. Chẳng hạn như phổ biến nhất là cây táo, thường trồng ba năm mới ra trái, nhưng còn chưa đầy ba năm nữa là sẽ đến lần thay đổi nhiệm kỳ tiếp theo rồi.
Đến lúc đó ông ta không đưa ra được thành tích thuyết phục, đơn giản là chuyện không thể được.
“Tiểu Triệu, ý tưởng này của cô rất tốt, nhưng theo tôi thấy việc này không hề mâu thuẫn với việc tăng sản lượng lúa mì và ngô, hai dự án này hoàn toàn có thể đồng thời tiến hành! Thế này đi, cô viết báo cáo cụ thể về ý tưởng và kế hoạch của cô đi, càng chi tiết càng tốt, viết xong nộp cho tôi!”