Những tài liệu này không thể nào để cấp dưới viết được, để viết ra được bản báo cáo này Triệu Trân Trân đã tốn rất nhiều ngày. Sau khi xem xong thị trưởng La không còn trở chứng nữa mà đưa ra một yêu cầu mới, về phương diện kinh doanh.
Mặc dù Triệu Trân Trân đã sớm học được cách cò kè mặc cả, nhưng thị trưởng La của hiện tại không phải là phó thị trưởng La của trước kia nữa, thậm chí có mặc cả cũng không có nhiều chỗ để bàn bạc.
“Trân Trân! Anh thấy gần đây em gầy đi rất nhiều, do áp lực công việc à?” Vương Văn Quảng rót một cốc nước nóng đưa tận tay cho vợ.
Triệu Trân Trân vừa bước vào nhà đã ngồi xuống sô pha, uống một hớp nước rồi cô nói: “Vẫn ổn, đỡ hơn nhiều so với lần trước tiếp quản công việc mới ấy chứ!”
Đường Đường ném khối gỗ trong tay xuống, chạy nhanh đến trèo lên đùi mẹ, nghiêng khuôn mặt nhỏ nói: “Mẹ mệt rồi phải không, có muốn Đường Đường đấm lưng cho mẹ không ạ?”
Triệu Trân Trân cúi đầu hôn lên đôi má phúng phính của con gái, cười nói: “Đường Đường giỏi thế cơ, còn biết đấm lưng cho người khác! Được, con đấm lưng cho mẹ đi!”
Đường Đường nhảy xuống chạy đi, không bao lâu đã cầm có một cây búa gỗ lớn trong tay, cô bé dùng giọng nói dễ nghe nói: “Mẹ, mẹ nằm xuống sô pha đi, con chuẩn bị đấm lưng cho mẹ đây!”
Triệu Trân Trân ngoan ngoãn nửa nằm trên ghế sô pha, hai bàn tay nhỏ của Đường Đường quơ cây búa gỗ, cách gõ không có quy tắc, một mạnh một nhẹ rất ngẫu nhiên.
Nhưng dù vậy, mẹ cô bé cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Vương Văn Quảng thực sự không thể đứng nhìn được nữa, anh lấy cây búa gỗ con gái đang cầm ra rồi tự mình xoa bóp cho vợ.
Bây giờ Triệu Trân Trân mới thực sự thoải mái.
“Trân Trân, khi nào thị chính sẽ nghỉ tết?”
Triệu Trân Trân trả lời: “Em vẫn chưa biết, nhưng những năm trước là từ ngày 28 hàng năm đến ngày 8 tháng giêng, sao vậy?”
Vương Văn Quảng nhỏ giọng nói: “Trân Trân, bình thường không có thời gian, chúng ta tranh thủ ngày nghỉ đi Thượng Hải đi! Chỉ hai chúng ta thôi.”
Triệu Trân Trân cười nhẹ nói: “Không phải anh từng nói mùa đông Thượng Hải vừa lạnh vừa ẩm ướt, tốt nhất là nên đi vào mùa xuân à?”
Vương Văn Quảng khịt mũi cười nói: “Hai người chúng ta là người lớn rồi nào có sợ lạnh, mùa xuân làm sao có thời gian!”
Triệu Trân Trân đồng ý.
Cô bé Đường Đường rất thông minh, nghe thấy cha mẹ thì thầm nên dóng cả hai tai lên nghe lắng. Vì vậy cô bé bất mãn ném khối xếp hình trong tay xuống, vô cùng ngay ngắn ngồi trên thảm, một bộ nghiêm túc nói: “Cha mẹ, con cũng muốn đi Thượng Hải!”
Triệu Trân Trân đang định đồng ý với cô bé thì Vương Văn Quảng đã kéo cô lại và nói: “Đường Đường, Thượng Hải không vui chút nào, cha và mẹ phải đi làm. Đợi sau kỳ nghỉ kết thúc, bốn anh trai của con trở lại, họ sẽ chới với con!”
Nghĩ đến bốn anh trai của mình tâm trạng Đường Đường tốt hơn rất nhiều, cô bé lại ngồi xuống thảm chơi với các khối gỗ.
Kỳ nghỉ đông, cả bốn đứa trẻ đều về nhà, ngôi nhà đột nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt.
Kiến Dân và Kiến Quốc lại cao hơn rồi, cả hai đều cao khoảng một mét tám, nhưng Kiến Dân có phần dịu dàng hơn, còn Kiến Quốc thì làm cho người ta cảm thấy khỏe mạnh hơn.
Vương Kiến Quốc học hành cũng không quên kinh doanh, vào giữa tháng 8 năm ngoái cậu ấy đến Bắc Kinh, sau khi điều tra một lượt Kiến Quốc quyết định mở một cửa hàng quần áo gần trường đại học, bán quần áo từ xưởng may mặc Bình Thành. Thực ra ở Bắc Kinh cũng có xưởng may quần áo, cậu ấy đến xem qua rồi, mặc dù chất lượng cũng có thể nói là ổn, nhưng kiểu dáng thật sự có chút quê mùa.
Vì Triệu Linh Tuệ rất có mắt nhìn lên quần áo mà Kiến Quốc nhập về bán rất chạy.
“Anh hai, đây là cái gì vậy?” Đường Đường tò mò hỏi.
Vương Kiến Quốc trả lời: “Đường Đường, đây là máy ảnh, em có muốn chụp ảnh không?”
Đường Đường gật đầu.
Kiến Quốc cầm máy ảnh lên ngay lập tức bấm chụp vài bức ảnh.
Nửa năm qua Kiến Minh cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, so với trước đây cậu nhóc trầm tĩnh hơn rất nhiều, nhìn thấy Kiến Quốc đề nghị chụp ảnh: “Anh hai, anh chụp một tấm ảnh gia đình chúng ta đi!”