Kiến Dân gật đầu đồng ý nói: “Anh lên phòng sách trên lầu gọi cha xuống!”
Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân ngồi ở giữa, Đường Đường ngồi phía trước hai người, phía sau là Kiến Dân, Kiến Xương, Kiến Minh và đến Kiến Quốc đang phải vội vàng chạy tới khi nhấn nút chụp.
Khoảnh khắc gia đình hạnh phúc mãi mãi được lưu lại trong bức ảnh này, nhưng những điều tuyệt vời thuộc về họ chỉ mới bắt đầu.
Sau khi chạy gần một đêm, đoàn tàu chầm chậm tiến về ga Bắc Kinh.
Lúc này khoảng năm giờ sáng, bầu trời bên ngoài xám xịt, trên sân ga hiu quạnh không một bóng người. Phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe không có gì đáng xem, nhưng Kiến Minh thấy rất thích thú. Đây là lần thứ hai cậu nhóc đến Bắc Kinh, tâm trạng lần này hoàn toàn khác với lần đầu tiên, khi đó cậu nhóc cùng cả nhà đến chơi, cậu nhóc cảm thấy Bắc Kinh không có mối liên hệ thực sự nào với mình. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ cậu nhóc là tân sinh viên lớp thiếu niên của đại học Bắc Kinh, là một sinh viên đại học giống như anh trai của mình.
Kiến Minh từ rất sớm đã biết mình khác với những đứa trẻ bình thường, cậu nhóc là một thiên tài trong mắt người khác, đối với Kiến Minh mà nói, đi học là một trải nghiệm liên tục nhảy lớp. Trải nghiệm này đương nhiên rất tốt, luôn có cảm giác tự hào trước mặt bạn bè cùng trang lứa, nhưng cũng thật khó nói là thực sự tốt, vì cậu nhóc không có bạn bè đích thực.
Vương Kiến Minh năm nay vừa tròn mười tuổi, những đứa trẻ bình thường bằng tuổi cậu nhóc thì vẫn đang học tiểu học, nhưng cậu nhóc đã sớm tốt nghiệp cấp hai. Khi học tiểu học khoảng cách giữa cậu nhóc với các bạn cùng lớp không quá xa, sau giờ học còn có thể chơi cùng nhau. Nhưng sau khi vào học cấp hai, thì các bạn học trong lớp nói chung đều lớn hơn cậu nhóc ít nhất ba tuổi, điều quan trọng nhất là bất kể họ bao nhiêu tuổi, họ đều không thể vượt qua cậu nhóc trong các kỳ thi. Vì vậy, mặc dù không ai dám bắt nạt cậu nhóc, nhưng cũng không ai muốn làm bạn với Kiến Minh.
Cho nên Kiến Minh rất cô đơn, ở trường học có chút cô đơn. Ở nhà thì anh cả và anh hai đều đã lớn, anh ba và cậu nhóc thì không có gì để giao tiếp. Anh ba không có hứng thú với toán học, thậm chí cũng không muốn nhờ cậu nhóc phụ đạo. Tương tự vậy, Kiến Minh cũng không có hứng thú gì với hội họa, nhiều nhất có thể dành vài phút để thưởng thức.
Trong năm qua, Vương Kiến Minh thậm chí còn cảm thấy mình là một người khác loài.
Nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác, bây giờ cậu nhóc sắp đến Bắc Kinh để học đại học, cậu nhóc học lớp thiếu niên trong trường đại học, học sinh trong lớp đều trạc tuổi cậu nhóc. Theo lời thầy Quý phòng tuyển sinh, cậu nhóc không phải là người nhỏ nhất còn một bạn học chín tuổi nữa!.
Nghĩ đến đây, Kiến Minh không nhịn được cười.
“Tứ Bảo, con đã tỉnh rồi sao?” Triệu Trân Trân hít sâu một hơi, từ trên chiếc giường nhỏ ngồi dậy.
Trên tàu sắp xếp giường ba tầng, Triệu Trân Trân và Kiến Minh đều nằm ở tầng giữa. Cô xin nghỉ bốn ngày để đưa con trai lên Bắc Kinh học, nhưng đơn vị có quá nhiều việc phải làm, cô là trợ lý của thị trưởng nên có một số việc không thể nhờ người khác làm giúp nên phải liên tục tăng ca. Đêm hôm kia còn làm đến đêm khuya mới kết thúc, vì vậy vào tối qua cô đã ngủ thiếp đi ngay sau khi lên tàu và đã ngủ cho đến tận bây giờ.
“Mẹ, con không buồn ngủ chút nào, mẹ có muốn xuống không?”
Lúc sáu giờ, tàu đến trạm đúng giờ.
Vương Quế Sinh đã rất phấn khích khi nhận được tin Kiến Minh cũng sẽ đến Bắc Kinh để học đại học. Ban đầu định sắp xếp tài xế đến đón nhưng ông ta đã không kìm được xúc động đã thức dậy lúc bốn rưỡi sáng và không thể ngủ tiếp được nữa.
Vậy nên ông quyết định tự đi đón luôn.
Vì vậy, khi một nhân viên cảnh vệ cầm tấm biển dẫn cả gia đình ba người lên một chiếc xe jeep và nhìn thấy Vương Quế Sinh vui vẻ bước xuống xe, họ đã có chút ngạc nhiên.
Vương Văn Quảng vội vàng nói: “Chú hai, còn sớm như vậy, chú đích thân tới làm gì?”