Vương Quế Sinh cười, chỉ vào Vương Kiến Minh và nói: “Tứ Bảo lại đây với ông nào!”
Ông ta nắm lấy tay Vương Kiến Minh.
Trở về nơi ở của Vương Quế Sinh, sau khi tắm rửa qua loa, các nhân viên cảnh vụ đã chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn trên bàn.
Vương Quế Sinh cười nói: “Văn Quảng, Trân Trân, hai đứa nuôi dạy con rất thành công. Đại Bảo thì thi đỗ đại học Bắc Kinh, Tứ Bảo cũng được đặc cách tuyển vào trường. Chú nghe Đại Bảo nói Nhị Bảo cũng học rất giỏi. Năm sau cũng có thể thi đỗ phải không?”
Triệu Trân Trân liếc nhìn chồng và cười nói: “Chú hai, Nhị Bảo hiện đang học tập rất chăm chỉ. Dựa trên điểm số hiện tại của thằng bé thì chuyện vào đại học Bắc Kinh là không thành vấn đề. Tam Bảo hiện đang học lớp mỹ thuật ở trường trung học số một Bình Thành, giáo viên dạy học cho bọn trẻ trong đấy không ít người đều là giáo viên nổi tiếng. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì sau khi tốt nghiệp cấp ba Tam Bảo cũng sẽ đến Bắc Kinh học tại Học viện Mỹ Thuật!”
Nghe câu trả lời này, Vương Quế Sinh cảm thấy yên tâm hơn, ở độ tuổi của ông ta, nỗi mong nhớ con cái là mãnh liệt hơn bất kỳ độ tuổi nào khác, ông ta cũng sẽ coi trọng gia đình và dòng tộc hơn. Đáng tiếc, ông ta khi còn trẻ đã suy nghĩ sai lầm, từ bé đã âm thầm so bì với anh trai, ông ta học không giỏi bằng Vương Giá Hiên. Gia đình và dòng tộc đều coi trọng anh trai hơn, chưa từng có ai thực sự quan tâm đến ông ta, càng không có ai hỏi suy nghĩ trong lòng của ông ta. Năm mười lăm tuổi, ông ta bị dòng tộc sắp xếp đi Cự Thượng để học kinh doanh, một năm sau, ông ta căm phẫn mà nhập ngũ.
Cuộc sống trong quân ngũ khó khăn hơn nhiều so với làm kinh doanh, không chỉ đầy gian khổ thăng trầm, còn mấy lần suýt chết trên chiến trường. Nhưng cũng rất may mắn, sau vài lần thay đổi cuối cùng cũng gia nhập đúng tổ chức, hơn nữa rất nhanh chóng được vào đảng, sau đó ông ta nén một hơi từng bước một thăng tiến.
Cho đến bây giờ.
Vương Quế Sinh năm nay 60 tuổi và làm việc trong viện quốc vụ, chức vụ không thể nói, nếu may mắn có lẽ sẽ tiến thêm một bước, nhưng khả năng này cũng không quá lớn. Cho dù dừng lại ở đây, ông ta cũng đã mãn nguyện rồi, trước kia ông ta luôn nghĩ nhất định phải vượt qua anh trai, nhất định phải làm quan lớn, nhất định phải vinh quy bái tổ, hiện tại ông ta đã sớm đạt được rồi.
Thật đáng tiếc là không có con cái, nhưng ông ta cũng không hối hận về bất kỳ lựa chọn nào khi còn trẻ.
Tiếng cười của Vương Quế Sinh càng vang dội, ông ta nói: “Vậy là, bốn đứa trẻ đều sẽ đến Bắc Kinh học phải không? Vậy thì chỗ của chú sẽ rất náo nhiệt đây!”
Kiến Dân là một đứa trẻ rất chu đáo, mặc dù cậu không thích đến chỗ ông hai vì cho rằng ở đó quá vắng vẻ, so với khuôn viên trường đại học thì kém sôi động hơn nhiều. Nhưng cha mẹ đã dặn dò, cậu cũng cảm thấy ông hai quá cô đơn, thỉnh thoảng cuối tuần cũng ghé qua ngồi chơi.
Vương Quế Sinh sẽ luôn giữ cậu ở lại một đêm, hai ông cháu sẽ ăn một bữa tối thịnh soạn, trò chuyện và chơi vài ván cờ.
Buổi chiều, hai vợ chồng cùng Kiến Minh vội vã đến đại học Bắc Kinh, giáo viên phụ trách tiếp nhận lớp thiếu niên của trường rất nhiệt tình và cẩn thận. Thầy giới thiệu người phụ trách của lớp, dẫn họ đi thăm nhà ăn và thư viện của trường, đồng thời liên tục đảm bảo. Học sinh lớp thiếu niên đều là nhân tài, nhà trường sẽ đảm bảo cuộc sống cho các em nên các bậc phụ huynh hãy yên tâm.
So với cha mẹ của mình, Kiến Minh thích ứng nhanh chóng. Triệu Trân Trân vẫn chưa thu dọn giường xong cho cậu nhóc, cậu nhóc đã bắt đầu trò chuyện với các bạn cùng lớp trong ký túc xá.
Mặc dù lo lắng cho đứa con nhỏ nhưng Triệu Trân Trân chỉ xin đơn vị nghỉ được bốn ngày, đơn vị thực sự quá nhiều việc. Cô chỉ có thể tỉ mỉ mà dặn dò Kiến Minh và Kiến Dân, sau đó cùng Vương Văn Quảng lên tàu trở về mà trong lòng đầy lưu luyến.
Dù thi đỗ vào đại học nhưng Vương Kiến Dân không hề buông lỏng bản thân, ngoài các môn học bắt buộc, cậu còn chọn học rất nhiều môn học thú vị khác. Thời khóa biểu hàng ngày đều đầy ắp các môn học, nhưng cậu là một người anh tốt và có trách nhiệm. Ban ngày không có thời gian, nhưng mỗi buổi chiều tối cậu đều tới tìm Kiến Minh.