Vương Kiến Minh như cá gặp nước, ngày nào cũng rất vui vẻ cho đến nửa tháng sau trong lớp tổ chức một bài thi.
Kiến Minh khác với những đứa trẻ bình thường, cậu nhóc thích thi cử, thích không khí nghiêm túc trong phòng thi, thích âm thanh sột soạt khi viết bài thì cậu nhóc lại càng thích nộp bài trước.
Tuy nhiên, lần này cậu nhóc gặp phải một tình huống chưa từng gặp trước đây.
Vương Kiến Minh đã hoàn thành các câu hỏi trước một cách dễ dàng và suôn sẻ, nhưng lại bị bối rối bởi câu hỏi khó cuối cùng.
Cậu nhóc tính toán liên tiếp hai lần cũng không tìm ra đáp án, trong lòng có chút lo lắng, cau mày đang định thử lại lần thứ ba thì đã hết thời gian làm bài.
Tuy nhiên, đây không phải là lần cuối cùng. Trong hai ngày thi tiếp theo, đều có những câu hỏi mà cậu nhóc không biết làm.
Kiến Minh có chút bối rối và hơi buồn.
Trước đây trong học tập cậu nhóc luôn vượt trội so với bạn học, nhưng bây giờ bạn học của cậu nhóc đều không phải người bình thường, muốn tiếp tục đứng đầu trong đám người này có lẽ sẽ rất khó.
“Tứ Bảo! Anh nghe bạn học em nói em không đi ăn cơm hả?”
Vương Kiến Minh nằm bất động trên giường, yếu ớt nói: “Anh cả, em không muốn ăn!”
Vương Kiến Dân nhìn thấy sắc mặt của cậu nhóc, lo lắng nói: “Tứ Bảo, em không khỏe à, anh cả đưa em đi bệnh viện trường khám nhé!”
Kiến Minh lắc đầu, có chút uể oải nói: “Anh cả, em không sao chỉ là thi cử không tốt lắm!”
Kiến Dân ngẩn người một lúc, hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Trên đời người thông minh rất nhiều, người thông minh lại chăm chỉ cũng rất nhiều, đây là một trong những trải nghiệm thực tế nhất của Kiến Dân sau khi vào đại học.
Em tư từ nhỏ đã có thiên phú rất khác biệt, trong mắt người thường là thiên tài, nhưng trong lớp thiếu niên, có thể nói mỗi người trong đó đều là thiên tài.
Cậu an ủi em trai: “Em tư, lần này em thi không tốt, lần sau cố gắng làm tốt hơn. Đi thôi, hôm nay anh cả mời em đi nhà hàng ăn cơm!”
Kiến Minh buổi trưa đến nhà ăn muộn, nên ăn uống cũng qua loa, bây giờ bên ngoài trời đã tối, cậu nhóc sớm đã thấy đói rồi.
Cảm giác đói thật khó chịu, thi kém còn khó chịu hơn.
Không biết tại sao lúc này Vương Kiến Minh lại rất rất nhớ nhà, cũng rất nhớ mẹ Triệu Trân Trân.
Không một dấu hiệu báo trước, cậu nhóc đột nhiên bật khóc.
Bây giờ ngay cả Vương Kiến Dân cũng hơi hoảng sợ.
Trong ấn tượng của cậu, Kiến Minh vẫn luôn là một tiểu thiên tài thích sống trong thế giới của mình, hầu như không có phiền muộn gì trong lòng. Hiện tại bộ dạng sau khi nhận đả kích của em trai là thứ mà cậu trước đây chưa từng thấy. Kiến Dân do dự một chút, tiến tới ôm lấy em trai nói: “Em tư, em đừng buồn nữa, em muốn ăn vịt quay không?”
Vương Kiến Minh không trả lời, nhưng dạ dày lại thay cậu nhóc trả lời, ùng ục một hồi.
Kiến Dân vỗ đầu em trai nói: “Mau dậy đi, ngày mai là cuối tuần, chúng ta đừng đến nhà ông hai nữa. Anh cả dẫn em đi công viên chơi nhé, được không?”
Kiến Minh lấy mu bàn tay lau nước mắt, gật đầu.
Bây giờ ở Bình Thành cũng có quán vịt quay, Vương Kiến Minh đã cùng cha mẹ ăn ở đó vài lần, hương vị rất ngon nhưng không thể so sánh với vịt quay ở Bắc Kinh.
Kiến Minh đói đến mức cảm thấy thịt vịt trên bàn là món ăn ngon nhất trên đời, cậu nhóc chấm vào nước sốt ngọt, cho chút hành lá thái nhỏ vào, cuộn lại và ăn hết miếng này đến miếng khác. Rất nhanh đã ăn hết đĩa thịt vịt.
Kiến Dân và Ngô Thiên Nguyệt ngồi ở bên cạnh xem, nhìn nhau và mỉm cười.
Ngô Thiên Nguyệt múc đầy một bát canh vịt và nói: “Tứ Bảo húp ít canh đi!”
Vương Kiến Minh lấy khăn ra lau tay, lễ phép nói: “Cám ơn chị Thiên Nguyệt!”
Để xoa dịu tâm hồn đang bị tổn thương của em trai mình, hôm sau Kiến Dân đã đưa Kiến Minh đến công viên, sau đó chèo thuyền ở Hậu Hải. Vào buổi trưa còn mời em trai và Ngô Thiên Nguyệt đi ăn đồ Tây.
Khoảng bốn, năm ngày sau, sau giờ học buổi chiều, hai anh em và Ngô Thiên Nguyệt cùng nhau ăn cơm trong nhà ăn của trường. Kiến Dân nhìn thấy em trai mình có vẻ rất vui vẻ thì tò mò hỏi: “Tứ Bảo, có chuyện vui gì vậy?”