[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 125 - Chương 125: Mưa Đá Lớn (2)

Chương 125: Mưa đá lớn (2) Chương 125: Mưa đá lớn (2)Chương 125: Mưa đá lớn (2)

Nhà Diệp Uẩn Niên có rất nhiều sách, sách gì cũng có, thậm chí còn có những loại sách không bán ở bên ngoài.

Bà Kim không cho Ô Đào cầm những quyển sách đó về, nhưng nói có thể đọc ở đây. Vì vậy, Ô Đào thường cùng Diệp Uẩn Niên ngồi đọc những quyển sách này ở trong thư phòng, có sách địa lý sách lịch sử, còn cả sách về khoa học, đều là những quyển sách khiến Ô Đào được mở rộng tầm mắt.

Bé bắt đầu biết rằng, căn nhà cũ tường xám ngói xanh chỉ là một phần rất nhỏ trong thế giới rộng lớn này.

Những nhận thức này có phần trùng khớp với một số chuyện lặp đi lặp lại trong bộ phim tài liệu kia, giúp bé hiểu thông đạo lý, phát hiện ra một số điều lúc trước mình không biết.

Bé dần tiêu hóa được một số điều trong bộ phim tài liệu kia, cố gắng kết nối với một số thứ ở hiện tại, điều này cho phép bé chạm vào nhịp đập của sự phát triển trong tương lai.

Kỳ thi cuối học kì này đã sớm bắt đầu, bé thi rất tốt, môn toán, ngữ văn, tư tưởng đạo đức đều đạt 50 điểm, môn thể dục cũng xứng đáng được 50 điểm, được giáo viên chủ nhiệm tuyên dương ngay trước mặt các bạn học trong lớp, các bạn học cùng lớp đều nhiệt liệt vỗ tay.

Khoảng khắc nghe thấy tiếng võ tay kia, bé chợt rơm rớm nước mắt.

Bé biết con đường mình đi tới hôm nay không hề dễ dàng gì, con đường tương lai có thể càng khó khăn hơn, bản thân mình phải kiên trì đi tiếp.

Sau khi công bố thành tích xong, các học sinh cũng bước vào kỳ nghỉ, lần này giáo viên chủ nhiệm vẫn chia tổ học tập, Vương Bồi Hâm, Lưu Hồng Ngọc, Mạnh Sĩ Huyên và Ô Đào vào cùng một tổ. Lần này, ngoài Ô Đào ra, mấy người bọn họ cũng thi đạt kết quả tốt, trong đó Mạnh Sĩ Huyên là người tiến bộ nhanh nhất, toán học được 40 điểm, ngữ văn 50 điểm.

Cũng vì vậy, mẹ Mạnh Sĩ Huyên rất vui, nói con gái đi học bao nhiêu lâu nhưng chưa từng thi tốt được như thế này bao giờ, nghĩ đây đều là công lao của Ô Đào.

Bà ấy rất thích Ô Đào, suốt ngày mời Ô Đào đến nhà mình chơi: "Các cháu là chị em tốt cùng giúp đỡ lẫn nhau, nên cháu cứ coi nơi này như nhà mình đi!" Mạnh Sĩ Huyên lén than thở với Ô Đào: "Mẹ mình vừa nghe nói cậu học giỏi đã hâm mộ rồi, còn nói là mình có được cô con gái học giỏi như mình thì tốt biết bao!"

Đương nhiên là Ô Đào biết mẹ Mạnh Sĩ Huyền thích mình, những gia đình quan tâm đến con cái đều thích những đứa trẻ học giỏi, cũng muốn con mình chơi với những đứa trẻ học giỏi.

Nhưng mùa hè này, thời gian của Ô Đào rất eo hẹp. Đương nhiên là bé muốn đi học, nhưng dù đi học, bé cũng phải nghĩ cách dĩ kiếm tiền. Bé đã lớn thêm một tuổi, nhưng vẫn còn quá nhỏ, không thể đi làm thuê được, mùa hè cũng không có xỉ than, vì vậy cứ lúc rảnh rỗi, bé lại đi ra ngoài nhặt phế liệu mang đi bán.

Trên thực tế, những đứa trẻ khác đều mong chờ đến kỳ nghỉ, nhưng bé không mong chờ cho lắm.

Thứ nhất là, bé thích đọc sách, còn một lý do khác là sau kỳ nghỉ sẽ phải tựu trường, mà tựu trường là lại phải đóng tiền học phí.

Mẹ không dễ dàng, anh trai cũng không dễ dàng gì, tuy hiện tại điều kiện gia đình nhà bé đã khá hơn trước, nhưng bé vẫn sẽ bất an.

Niềm vui duy nhất là, Đại Hoàng và Đại Hồng rất năng đẻ trứng, có thể kiếm được một khoản hỗ trợ cho gia đình.

Bé biết bà Kim nuôi gà giúp mình là chiếu cố mình, nên cũng thường xuyên hái quả dại rau dại mang qua, vừa để gà ăn, cũng mang cho nhà bà Kim ăn.

Mùa hè này, dường như bầu không khí xung quanh có sự thay đổi so với trước kia, sự kiện đào kho báu lúc trước lại bị khơi lại, mọi người đều nói quan hệ giữa nước mình với Liên Xô hiện đang rất căng thẳng, Liên Xô có thể sẽ ném bom nguyên tử xuống Trung quốc, còn nói bọn họ có rất nhiều quân, sắp đưa quân sang tấn công Trung quốc.

Điều này khiến ai nấy đều lo lắng, người lớn không quan tâm được đến chuyện khác, cứ tan làm về là lại bàn tán xôn xao việc này. Thậm chí, mọi người còn bắt đầu thảo luận xem nên thoát thân thế nào, nếu Liên Xô ném bom nguyên tử xuống.

Kèm theo đó còn có rất nhiêu chuyện kéo đến, chẳng hạn như cho năm loại người hồi hương, quét sạch năm loại người đó, còn phải lên núi xuống nông thôn gì đó.

Ô Đào mơ hồ cảm thấy, dường như cuộc sống yên bình đã bị phá vỡ, tứ hợp viện tưởng chừng như không bao giờ thay đổi cũng dần xuất hiện vết nứt. Thay đổi ban đầu là biên tập Hồng đi đến trường cán bộ, đưa cả vợ anh ta đi cùng.

Thành thật mà nói, biên tập Hồng không phải là người được mọi người trong viện thích, vợ anh ta lại càng không được chào đón. Nhưng giờ bọn họ đi rồi, mọi người đều cảm thấy vắng vẻ, tựa như một gia đình rời đi, viện này đã không còn là viện lúc trước.
Bình Luận (0)
Comment