[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 126 - Chuong 126: Mua Dalon (3)

Chuong 126: Mua dalon (3) Chuong 126: Mua dalon (3)Chuong 126: Mua dalon (3)

Ngay sau do, anh Thuan Tu phai di xu6ng nông thôn, nghe bảo là anh ấy phải đi Nội Mông Cổ.

Còn có rất nhiều anh chị trong đại viện ở các con đường khác, bọn họ chỉ vừa tốt nghiệp cấp hai, mới mười mấy tuổi đầu đã lần lượt đi xuống nông thôn. Có người đi lính ở binh đoàn Nội Mông Cổ, đi tới binh đoàn Tân Cương, chỗ nào cũng có.

Trên đường đi nhặt phế liệu trở về, bé thường xuyên nghe được những tin tức như thế này, có người phải đi đến trường cán bộ, có năm loại người bị hạ phóng về quê, có người lên núi xuống nông thôn, dường như lúc này mọi người đều phải đi.

Thanh Đồng chưa đủ tuổi nên không cần đi, nhưng có mấy người bạn cậu bé quen phải đi xuống nông thôn.

Con đường nhỏ bỗng trở nên im ắng, người không phải đi ở im trong nhà, người đi làm về cũng vội chạy trở về nhà, mặc cho bên ngoài ồn ào ầm, không ai muốn tự dưng nổi bật.

Ô Đào lo lắng cho gia đình Diệp Uẩn Niên, bé chạy qua xem thế này, cũng may là bà Kim không bị hạ phóng về quê, Diệp Uẩn Niên còn nhỏ tuổi, đương nhiên là không cần phải xuống nông thôn. Ông nội và ba Diệp Uẩn Niên đều không bị ảnh hưởng, nhưng mẹ Diệp Uẩn Niên phải đi đến trường cán bộ.

Nhưng dường như cũng không có gì, nghe nói bây giờ có rất nhiều người phải đi, ngay cả con cái của lãnh đạo cấp cao cũng phải đi. Đi cũng không sao, chỉ có cuộc sống vất vả hơn thôi.

Ngày hôm đó Mạnh Sĩ Huyên đi theo ba mẹ đến đơn vị chơi, Ô Đào muốn đi tìm Diệp Uẩn Niên. Buổi sáng lúc ra cửa, bé nhìn thấy áng mây đỏ nổi lên ở phía tây nam.

Mẹ Huân Tử thắc mắc nói: "Mây đỏ hiếm thật đấy."

Ô Đào cũng không quan tâm cho lắm, bé qua đi tìm Diệp Uẩn Niên, cả hai cùng đút cho Đại Hoàng Đại Hồng ăn, lại chơi với búp bê một lúc, rồi đọc sách một lúc.

Trước khi ra về, Diệp Uẩn Niên chọn mấy quyển sách đưa cho bé đọc lúc rảnh rỗi, bé dùng vải bọc lại cẩn thận, đặt ở trong giỏ trúc.

Lúc cõng giỏ trúc đi ra ngoài, bé nhìn thấy mây mù ở phía nam. Nhìn thấy hiện tượng này, bé đột nhiên nghĩ tới một chuyện, như sực nhớ ra điều gì đó. Dường như trong bộ phim tài liệu kia từng đề cập tới, nói có một năm Bắc Kinh bị cơn mưa đá, cơn mưa đá đó rất lớn, là loại mưa đá có thể đập chết người!

Hình như, buổi sáng ngày hôm đó có mây đỏ, gần đến trưa trời trở nên âm u.

Bé hồi tưởng lại đám mây hồi sáng, càng nghĩ càng thấy giống như trong bộ phim tài liệu nói.

Bé vội vàng nói với bà Kim: "Bà ơi, trời sắp đổ cơn mưa đá, cháu phải mau chóng trở về thu dọn nhà cửa!"

Bà Kim xách giỏ trong tay, đang định đi ra ngoài mua đồ ăn. Nghe thấy những lời này của bé, bà ấy cười ha hả nói: 'Không sao, bà có mang theo ô."

Nói xong, bà ấy còn giơ chiếc ô lên cho Ô Đào nhìn.

Ô Đào vội nói: "Không được đâu bà ơi, bà đừng ra ngoài, hôm nay trời sẽ đổ cơn mưa đá, là cơn mưa đá rất lớn!"

Bà Kim sợ hết hồn: "Ô Đào, cháu làm sao vậy?"

Diệp Uẩn Niên: "Anh nghe dự báo thời tiết, không thấy nhắc tới mưa đá."

Ô Đào không biết nên giải thích thế nào, nhưng bé lờ mờ cảm giác được, trời chắc chắn sẽ đổ cơn mưa đá.

Bé đành phải liều mạng nói: "Thật sự sẽ đổ cơn mưa đá đấy, cơn mưa đá rất lớn, sẽ đập phải người, bà và anh Uẩn Niên đều đừng đi ra ngoài, cả hai ở nhà đi, có được không?"

Nghe thấy vậy, bà Kim đã đi tới cửa lại đành phải vòng vào nhà. Bà ấy nhìn dáng vẻ đầy sốt ruột của Ô Đào, thương bé nói: "Bé ngốc, sao cháu lại sợ đến vậy chứ. Được rồi, bà không đi ra ngoài nữa”

Lúc này, Ô Đào mới thở phào nhẹ nhõm: "Dù thế nào bà cũng đừng đi ra ngoài, nhất định phải ở nhà, còn cả Đại Hoàng và Đại Hồng, cũng phải bê bọn nó vào nhà, đồ gì trong sân bê vào nhà được được thì cứ bê vào hết, được không ạ?”

Diệp Uẩn Niên im lặng từ nãy đến giờ ngẩng đầu lên nhìn trời, cuối cùng cũng nói: "Nhìn trời quả là âm u, chúng ta bê Đại Hoàng và Đại Hồng vào trong nhà đi."

Bà Kim: "Được, đúng là hai tiểu tổ tông, bà nghe các cháu!"

Thấy vậy, Ô Đào mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến nhà mình, còn cả nhà Mạnh Sĩ Huyên, bé cũng phải đi thông báo. Bé vội vàng tạm biệt bà Kim và Diệp Uẩn Niên, nhấc chân chạy về nhà. Trên đường trở về, bé đi ngang qua nhà Lạc Tái Lâu, cũng chạy vào xem cậu ta, nhưng nhà cậu ta không có ai, chắc là đã đi ra ngoài.

Có vẻ bây giờ cậu ta cũng bắt đầu đi học, không biết là học của ai, nhưng đã dần biết chữ.

Cũng vì chuyện này, Ô Đào từng đặc biệt hỏi cậu ta, nhưng cậu ta không nói, chỉ bảo là biết mấy chữ, còn chưa đến đâu cả.

Ô Đào thấy vậy cũng không hỏi nữa.
Bình Luận (0)
Comment