[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 127 - Chương 127: Mưa Đá Lớn (4)

Chương 127: Mưa đá lớn (4) Chương 127: Mưa đá lớn (4)Chương 127: Mưa đá lớn (4)

Đương nhiên là Ô Đào rất vui khi thấy cậu ta có động lực học tập, bé chỉ hận không thể khiến những người mình quen có động lực học tập.

Ô Đào chờ ở cửa nhà Lạc Tái Lâu một lúc, mọi người xung quanh đi qua đi lại đều tò mò nhìn bé, nhưng chờ mãi cũng không thấy Lạc Tái Lâu trở lại.

Bé hơi bất đắc dĩ, đành phải chạy về nhà mình trước, tự an ủi mình rằng cậu ta đang ở gần đây, cũng không ngồi xe bus xe điện gì. Dù chẳng may có mưa đá, người cơ trí như cậu ta cũng biết chủ động tìm mái hiên trú mưa.

Sau khi rời khỏi nhà Lạc Tái Lâu, bé chạy đến toà nhà Đại An Môn trước, nghĩ chẳng may Mạnh Sĩ Huyên còn chưa đi ra ngoài, đáng tiếc là cậu ấy cũng không có nhà, nhà bọn họ khóa cửa. Bé lo lắng muốn chết đi được, chỉ hận không thể cho mình một cái tát.

Không còn cách nào khác, bé chạy nhanh về nhà, thông báo cho tất cả mọi người.

Lúc này, mọi người về nhà nghỉ trưa xong, đang định đi làm, mẹ Huân Tử đã chuẩn bị đạp xe đạp đi ra ngoài. Bé vội ngăn bà ấy lại, nói: "Di Lục ơi, cháu nghe người ta nói, dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa lớn, mưa đặc biệt lớn, dì cẩn thận kẻo bị ướt."

Bé nói vậy cũng vì cẩn thận, bé có thể nói thật với Diệp Uẩn Niên, nhưng ở trước mặt người khác, bé lại nói thành mưa to, như vậy chẳng may thật sự có mưa đá, mọi người cũng sẽ nghĩ bé quá tà môn.

Mẹ Huân Tử cười nói: "Dì cũng nghe dự báo thời tiết mà, không sao cả."

Bà ấy ngẩng đầu lên nhìn, thấy trời hơi âm u, bà ấy nói: "Ai ôi, xem dì này, dì phải đi làm đây, chứ nhỡ đi làm muộn, bị thiếu mất chuyên cần là dì sẽ không nhận được toàn bộ tiên chuyên cân mất."

Ô Đào thấy vậy cũng hơi sốt ruột.

Bé biết có lẽ mình đã đoán sai, nhưng đoán sai cùng lắm cũng chỉ mọi người tức giận khiển trách, còn chẳng may đoán đúng thì sao? Nhỡ đoán đúng, mà mọi người lại xảy ra chuyện, chắc chắn bé sẽ khó chịu cả đời.

Bé giữ chặt lấy xe của mẹ Huân Tử: "Di ơi, dì đừng đi, vừa rồi cháu đi ngang qua bờ sông nghe người ta nói, giờ người ta đều đang chạy về nhà đấy, dì không thể đi ra ngoài được." Lúc này, Ninh Diệu Hương đúng lúc di ra ngoài sân thu chăn, thu chăn xong bà ấy cũng phải đi làm. Nghe thấy vậy, bà ấy quát ầm lên: "Ô Đào con lại bị làm sao đấy, con biết hay là dì Lục của con biết nhiều hơn? Lớn rồi mà còn nghịch ngợm, con nghĩ mình là đứa trẻ ba tuổi đấy à?"

Ông Phan chắp tay sau lưng, đang định đi tới đơn vị. Nghe thấy vậy, ông ấy cũng vui vẻ nói: "Có lẽ là Ô Đào nhìn thấy trong sách, nên mới nói theo trong sách, cái này gọi là càng học càng ngốc."

Bà Phan thò đầu từ trong cửa sổ ra: "Nhìn trời có vẻ âm u, tôi lại đang mong trời mưa đây, trời mưa mới dễ chịu hơn, chứ hôm nay oi quá, nóng không thở nổi."

Ông Phan ngẩng đầu lên nhìn trời: "Vậy thì chờ một chút đi."

Mẹ Huân Tử: "Cháu không thể trì hoãn được, hôm nay chúng cháu còn phải họp."

Ninh Diệu Hương: "Cháu đi vào nhà lấy ít đồ, giờ cháu cũng phải đi làm."

Ô Đào thấy vậy lại càng sốt ruột hơn, phải làm sao bây giờ, bé cũng không thể ngăn người ta quá mức được.

Trùng hợp là, mẹ Huân Tử vừa định đạp xe lại chợt nhớ ra là mình quên mang túi, vì vậy ba ấy vội trở về nhà lấy.

Ô Đào lập tức cảm thấy cơ hội đến rồi, tiện tay nhặt một chiếc đỉnh rỉ từ trong đống phế liệu mình nhặt để dưới mái hiên, định rỉ không thể đóng đồ được, nhưng có thể đâm thủng săm xe đạp.

Bé dùng sức đâm, hơi trong săm xe đạp lập tức xì ra, sau đó bé lén lén lút lút trở về nhà.

Một lát sau, bé nghe thấy tiếng mẹ Huân Tử gào lên: "Ôi trời ơi, chuyện gì thế này, mới di ra đi vào nhà có một tý, xe đạp đã hết hơi rồi!"

Ô Đào cẩn thận lắng nghe, chỉ sợ có người nhìn thấy bé chọc thủng lốp xe đạp, đặc biệt là bà Phan. Hình như vừa rồi bà ấy đứng ở cửa, cũng không biết có nhìn thấy không.

Ninh Diệu Hương cau mày: "Ô Đào, hôm nay con làm sao vậy?"

Ô Đào: "Mẹ ơi, mẹ cứ tin con đi, hôm nay chắc sẽ xảy ra chuyện, con nghe người ta nói, người ta sẽ không lừa con đâu, nên mẹ ở nhà đi, đừng đi ra ngoài."

Ninh Diệu Hương bất đắc dĩ nói: "Con nói mê sảng gì đấy?"

Ô Đào: "Không phải là mê sảng, mẹ đừng đi làm!" Bé quá sốt ruột, lúc nói chuyện giọng nói cũng trở nên nức nở.

Ninh Diệu Hương thấy con gái rưng rưng nước mắt, cũng sững người lại.

Đúng lúc này, bà cô của Ô Đào Giang Hiểu Nguyệt đi tới, bà ta đề cập tới chuyện hôm nay có ủy hội nào đó họp, muốn giới thiệu Ninh Diệu Hương đi vào, nói là giúp đỡ Ninh Diệu Hương.

Bà ta vừa thấy đã gào lên: "Sao mợ còn chưa đi, chị đã nói rồi còn gì, phải đi càng sớm càng tốt."

Ninh Diệu Hương hơi do dự, bà ấy nhìn Ô Đào.
Bình Luận (0)
Comment