[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 128 - Chương 128: Mưa Đá Lớn (5)

Chương 128: Mưa đá lớn (5) Chương 128: Mưa đá lớn (5)Chương 128: Mưa đá lớn (5)

Thấy Ô Đào sốt ruột, bà ấy cũng lờ mờ cảm thấy có chuyện không ổn, hơi muốn tin tưởng con gái, nhưng còn chuyện bà cô của Ô Đào muốn giới thiệu bà ấy vào, kỳ thực bà ấy đã muốn từ lâu lắm rồi.

Thời buổi này, ai chẳng muốn tiến lên, mình mà không toan tính, sẽ chỉ tổ bị người ta bắt nạt thôi.

Nhưng chuyện này rất khó, người bình thường ai dám đứng ra bảo đảm, ai dám giới thiệu người khác. Vất vả lắm bà ấy mới cầu xin được Giang Hiểu Nguyệt giới thiệu cho mình, đây thật sự là cơ hội rất tốt, nếu cứ vậy bỏ qua thì quả là đáng tiếc.

Giang Hiểu Nguyệt liếc nhìn Ô Đào, lại nhìn Ninh Diệu Hương: "Sao vậy?"

Ô Đào do dự trong chốc lát, cũng nói ra chuyện sắp mưa.

Giang Hiểu Nguyệt cũng sửng sốt, rồi phì cười nói: "Chị nói này Diệu Hương, mợ mau quản Ô Đào nhà mợ đi, nó đang nói cái gì vậy không biết? Nó có thể phán đoán chính xác hơn dự báo thời tiết hả? Nó mới chỉ biết được mấy chữ, đã thành thần tiên được rồi! mợ ấy à, đừng chiều con gái quá nữa!"

Ô Đào thật sự rất phản cảm với những lời này của bé lớn, không thích tý nào, nhưng bé cũng sợ có người xảy ra chuyện, dù sao chuyện này cũng liên quan đến tính mạng con người.

Bé nói: "Bác ơi, cháu là trẻ con, lời nói của cháu chưa chắc đã chính xác, nhưng cháu cũng nghe chuyện này từ người khác, bác có không tin hay không, hôm nay cứ ở nhà đã, cũng không ảnh hưởng đến chuyện lớn gì, bác thấy có đúng không?"

Bà cô lớn nghe xong chỉ có thể thở dài, chân thành nói với Ninh Diệu Hương: "Chị nói này Diệu Hương, kể từ khi Duyên Tân không còn, bản thân chị cũng bận rộn, không có thời gian tới đây, nên cũng không quá quan tâm tới mợ. Chuyện nhà cửa lần trước, cũng là do chị nghĩ chúng ta là người một nhà, mọi người hòa thuận với nhau, dĩ hòa vi quý nên mới đến nói. Kết quả mợ không đồng ý, chị cũng chẳng nói gì mợ, dù sao mợ là vợ của em trai chị, nuôi huyết mạch nhà chị đúng không? Vì vậy, trong lòng chị vẫn luôn muốn tốt cho mợ, nên mợ phải nghe chị."

Ninh Diệu Hương thở dài nói "Chị có lời gì cứ việc nói thẳng." Lúc này, Giang Hiểu Nguyệt mới liếc nhìn Ô Đào, nói: "Mợ phải quản Ô Đào cho chặt vào, mợ cũng biết thế đạo bây giờ rồi đấy, nhỡ không cẩn thận để người bắt được, đến lúc đó cả gia đình mợ cũng bị liên lụy vào, không ai cứu được mợ đâu!"

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Ninh Diệu Hương trở nên khó coi.

Giang Hiểu Nguyệt: 'Mợ phải nghe theo lời khuyên của chị, chị nói vậy cũng là vì muốn tốt cho mẹ con mợ thôi. Chị vất vả lắm mới tìm được cơ hội, giới thiệu mợ vào, nếu giờ mợ không đi, chị đành phải nhường cơ hội tốt này cho người khác!"

Nói xong câu này, Giang Hiểu Nguyệt cũng quay đầu rời đi.

Nghe bà ta nói vậy, Ô Đào cũng hơi đỏ mặt lên: "Mẹ ơi, con thật sự không nói bậy, nhỡ mẹ đi rồi chẳng may xảy ra chuyện gì thì sao! Mẹ ơi, mẹ nhìn trời kìa —— "

Bé ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhưng bầu trời vẫn âm u, thoạt nhìn không giống như sắp mưa, làm bé không biết phải làm sao.

Nhưng bé nhớ tới áng mây đỏ hồi sáng, vẫn thấy không ổn, cảm thấy rất giống như trong bộ phim tài liệu kia de cập đến. Hơn nữa, thời gian cũng sắp đến rồi.

Ninh Diệu Hương trầm mặc rất lâu, mới thở dài nói: "Được rồi, hôm nay không đi làm, hôm nay mẹ sẽ ở nhà, cũng tiện thể dọn dẹp nhà cửa luôn, không quan tâm đến nửa ngày này nữa."

Nghe thấy vậy, Ô Đào mừng rỡ toét miệng cười, phấn khích nắm lấy tay Ninh Diệu Hương: "Mẹ, tuyệt vời, mẹ tin tưởng con, mẹ tin tưởng conl"

Ninh Diệu Hương lại nói: "Con đừng gào to nữa, cái gì mà đổ mưa đá chứ, con cũng đừng nói bậy. Dù sao giờ con cũng đã nhắc nhở mọi người xong rồi, người ta tin thì tin, không tin thì thôi, mẹ cũng không quản được!"

Ô Đào gật đầu thật mạnh: "Con biết rồi, con biết rồi!"

Ngay sau đó, Ninh Diệu Hương dẫn Ô Đào đi thu dọn nhà cửa, bê hết những thứ dễ bị đập hỏng vào nhà. Trong lúc dọn dẹp, Ô Đào chợt nhớ tới anh trai, trưa nay anh trai bé không trở về nhà, không biết hiện tại tình hình thế nào.

Nhưng giờ có muốn chạy đi thông báo cho anh trai cũng không còn kịp nữa, bé không biết cơn mưa đá này như thế nào, chỉ mong anh trai đi làm ở đơn vị, đừng đi ra ngoài đường là được. Ben nay nha be don dep, ben kia me Huan Tử đang vội vàng sửa xe đạp: "Chuyện gì vậy không biết, vừa đi vào nhà lấy đồ có mấy phút, sao quay ra xe đã bị xịt lốp rồi, kẻ nào thất đức thế không biết!"

Ô Đào nghe mẹ Huân Tử lải nhải, không dám lên tiếng.

Bà Phan ngồi ở trên bậc thầm nhà gần đó cười ha ha nói: "Hay là con mèo dưới mái hiên làm!"

Mẹ Huân Tử cau có mặt mày nói: "Bà Phan, bà già rồi mà cũng giỏi pha trò."

Bà Phan liếc nhìn Ô Đào, Ô Đào ngậm chặt miệng không dám thở mạnh.
Bình Luận (0)
Comment