[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 129 - Chuong 129: Sau Tham Hoa (1)

Chuong 129: Sau tham hoa (1) Chuong 129: Sau tham hoa (1)Chuong 129: Sau tham hoa (1)

Bé có cảm giác mẹ Huân Tử đã biết là mình làm, bà ấy không nói rõ ra đã là khách khí lắm rồi, chứ nếu là người bình thường, người ta đã sớm làm ầm lên rồi.

Bé thầm chột dạ trong lòng, nhưng lại nghĩ, nhỡ thật sự có chuyện thì sao? Nếu xảy ra án mạng, cả đời này bé cũng không thể an lòng được.

Bất thình lình, ông Phan hét lên: "Nhìn kia, bên kia sao vậy!"

Tất cả mọi người trong viện đều chạy ra nhìn, ai nấy nhìn xong cũng đều trợn tròn mắt.

Dám mây đỏ au như máu, nhìn mây dày đặc, cứ như vậy bay từ phía tây nam tới, thoáng cái áng mây đã bao phủ khắp khoảng sân, cả viện tối sam lại.

Tất cả mọi người đều luống cuống!

"Chuyện gì thế này?"

"Bom nguyên tử tới rồi?"

Bà Phan vốn đang cầm cây quạt quạt mát cũng ngây ngẩn ngẩng đầu lên nhìn trời, kinh ngạc làm rơi mất cây quạt xuống đất.

Bà ấy không dời mắt nổi trên bầu trời, the thé giọng nói: "Ôi trời ơi, chuyện gì thế này!"

Trong tiếng kêu chói tai của bà Phan, đám mây đen từ phía tây nam ùn ùn kéo tới, che kín một khoảng trời rộng lớn, cả viện lập tức tối sầm lại. Trên đám mây đen kia dần vang lên tiếng sấm ran vang, sấm sét như xé tan trái tim của tất cả mọi người.

Lúc này, đủ mọi suy đoán hiện ra trong đầu mọi người, chiến tranh sắp xảy ra, Liên Xô ném bom nguyên tử, hay là ông trời nổi cơn thịnh nộ giáng thảm họa xuống... thế nào cũng nói được. Mọi người hoảng loạn chạy ra, bắt đầu thu dọn nhà cửa, liều mạng bê đồ đạc của nhà mình ở ngoài sân vào, chẳng hạn như quần áo treo ngoài dây phơi, nồi niêu xoong chào để ở bên ngoài, còn cả xe ba bánh của trẻ con, xe đạp của người lớn, thứ gì dọn được thì dọn.

Có người bắt đầu lo lắng cho nhà người của mình, muốn chạy ra ngoài thông báo cho người nhà, nhưng hiển nhiên là đã quá muộn, lúc này mọi người chỉ có thể cầu nguyện cho người nhà của mình, mong bọn họ có thể tìm chỗ trốn kịp thời, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!

Trong lúc mọi người luống cuống thu dọn đồ đạc, cơn mưa to tâm tã rơi xuống, gân như là lúc nước mưa rơi xuống, mưa đá cũng rơi xuống theo.

Mưa đá lớn cỡ nào? Cục đá lớn như quả trứng gà rơi xuống!

Lúc cục mưa đá đầu tiên nện xuống, mọi người còn cảm thấy kinh ngạc, đến khi cục thứ hai nen xuống, đập trúng bả vai của người nào đó, đối phương đau đớn gào lên, đành phải nhịn đau vội thu dọn đồ đạc của mình vào nhà.

Ninh Diệu Hương và Ô Đào đã thu dọn xong đồ đạc nhà mình vào nhà từ sớm, lúc này bọn họ đều không quá lo lắng. Mẹ Huân Tử vội vàng dắt xe đạp vào trong nhà, lại đi ra thu dọn những thứ khác, Ninh Diệu Hương cũng chạy sang giúp nhà hàng xóm.

Nhưng còn chưa thu dọn xong, mọi người đã không thể thu dọn được nữa.

Mưa đá quá dữ dội, từng viên từng viên đá nen mạnh xuống, có người bị nện trúng người, có người may mắn tránh thoát. Cuối cùng, mọi người đều vội chạy vào trong nhà, chạy chạy chạy, lại nghe thấy tiếng thủy tỉnh " xoảng " vỡ tan tành, là tiếng mưa đá đập vỡ cửa sổ.

Đến lúc này, mọi người thật sự hoảng sợ.

Con người khác với động vật, con người biết xây nhà, nhà là nơi dùng để che gió che mưa, có thiên tai ập đến, mọi người trốn ở trong nhà cũng thấy yên tâm hơn. Nhưng bây giờ, cửa sổ kính bị đá nện vỡ, nơi bọn họ cứ nghĩ là an toàn chợt trở nên mong manh không chịu nổi một kích.

Vừa nãy tất cả mọi người còn muốn thu dọn đồ trong sân vào nhà, nhưng bây giờ, mọi người không còn quan tâm được gì nữa, dù sao mạng sống cũng quan trọng hơn!

Cửa ra vào và cửa sổ bị đá nen vỡ, trên nóc nhà truyền tới tiến va chạm lạch cạch, từng viên từng viên mưa đá to cỡ quả trứng gà cứ vậy nen xuống, miếng thủy tỉnh bị đá nện vỡ toang, phần giấy dán trên mặt kính cũng theo đó rách tả tơi. Nhà Huân Tử bị đá nen thủng một phần mái nhà, cửa sổ nhà ông Phan bị đập nát, gió cuốn theo mưa đá đi vào, tranh ảnh cũ trong nhà gì đó đều bị gió cuốn ra, nhanh chóng bị gió xé rách tả tơi.

Mọi người gào ầm lên, khóc lóc, la hét, có tiếng trẻ con khóc nức nở, còn có người hô lớn: "Ông trời ơi, chúng con đã tạo nghiệt gì chứ!"

Cửa sổ kính nhà Ô Đào cũng bị vỡ một miếng, nhưng ảnh hưởng không quá lớn, Ninh Diệu Hương lo lắng cho ngôi nhà hơn.

Bà ấy sợ nhà bị đập thủng, gặp phải cơn mưa lớn sẽ bị dột. Trong nhà không có đàn ông, muốn sửa sang lại nhà cửa đều phải nhờ cậy người khác, nhưng tóm lại là có chuyện nhờ cậy đến người ta đều không dễ dàng gì.

Ô Đào không dám nói gì, bé cũng không biết gì nhiều về chuyện này, trong bộ phim tài liệu kia chỉ đề cập đến một vài tin tức lẻ tẻ, không đủ để cho bé biết về xu thế của trận mưa này. Chỉ vì biết hơn mọi người, suy nghĩ và tâm nhìn của bé mới xa hơn so với Ninh Diệu Hương.
Bình Luận (0)
Comment