Chuong 130: Sau tham hoa (2)
Chuong 130: Sau tham hoa (2)Chuong 130: Sau tham hoa (2)
Cửa sổ kính vỡ cũng không sao, có thể dùng vải dầu nylon chặn lại trước, nhà dột cũng không sao, tóm lại là vẫn có thể nhờ người sửa giúp, vẫn có thể khắc phục được. Quan trọng nhất là người nhà đừng xảy ra chuyện gì, người nhà đừng bị thương hay gặp nguy hiểm gì là được.
Sự an toàn của con người quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Bé nhớ tới anh trai đi làm, nhớ tới Mạnh Sĩ Huyên đang đi chơi, còn cả Lạc Tái Lâu không biết đang ở đâu, trái tim bé đập thình thịch, chỉ sợ bọn họ xảy ra chuyện gì.
Bé quỳ ở trên giường, dựa người vào bên bệ cửa sổ, mím môi nhìn chằm chằm ra thế giới trắng xóa bên ngoài, mưa đá lạnh lo chồng chất lên nhau, chất đống ở ngoài sân. Chẳng mấy chốc, trong sân chất đống đá trắng, lóe lên ánh sáng.
Tất cả mọi người trong viện đều im ắng không có động tĩnh gì, ngay cả tiếng khóc cũng biến mất, cứ vậy lang lặng nhìn tất cả mọi việc diễn ra.
Ô Đào hoảng hốt nghĩ, nếu bom nguyên tử thật sự tới, chiến tranh thật sự nổ ra, có lẽ cũng sẽ như thế này.
Cũng may roi mọi chuyện đều sẽ qua, khoảng hơn ba mươi phút sau, mưa đá ngớt dần, đến cuối cùng hoàn toàn chấm dứt.
Cả đại viện chìm trong tĩnh lặng, như thể toàn thế giới đều bị đóng băng.
Người thử đi ra thăm dò đầu tiên là Huân Tử, lúc anh ấy đi ra, mẹ anh ấy còn lo lắng quát: "Cẩn thận! Sao con hấp tấp vậy chứ!"
Huân Tử thò đầu ra ngó quanh, cẩn thận nhìn trời, rôi mới hét lên; "Tạnh rồi, tạnh rồi, không sao rồi!"
Sau khi anh ấy gào lên, tất cả mọi người mới lần lượt đi ra, thận trọng từng bước mội.
Cơn mưa đá chỉ kéo dài hơn ba mươi phút, nhưng cũng đủ để phá nát đại viện này thành một mớ hỗn độn, cửa kính của tất cả các nhà đều bị đập vỡ, đặc biệt là cửa kính của nhà ở hướng đông, càng bị đập hết sạch. Bếp nhỏ ở ngoài cửa của mọi nhà đều bị đá nện thủng lỗ chỗ, lớp vải dầu phía trên cũng bị thủng.
Mưa đá chất đống trên nóc nhà lần lượt rơi xuống, mang theo cả nước mưa, nước chảy lênh láng.
Trong trận mưa đá đó, có nhiều con chim bị nen chết, các tấm băng ron biểu ngữ bị dập rách, và cả đống lá cây cành cây.
Cây táo trồng ngoài cửa nhà Ô Đào đã trụi lủi, chẳng còn lại gì cả, nhìn trơ trụi chỉ còn thân cây, trên cành cây còn vương ít băng vụn.
Bà Phan "Oa' lên bắt đầu khàn khàn giọng gào khóc, khóc đến không kiềm chế được, luôn miệng nói phải sống thế nào bây giờ.
Trong tiếng gào khóc của bà ấy, mọi người đều cảm thấy lạnh.
Giờ đang là mùa hè, nhưng mọi người đều cảm thấy lạnh.
Mọi người đều quay vào nhà mặc thêm áo rồi mới đi ra, cùng bắt tay thu dọn bãi chiến trường dưới đất này.
Quá trình dọn dẹp diễn ra trong tâm trạng nặng nề, mọi người đều ngầm hiểu ý giúp đỡ lẫn nhau, không ai nói thêm gì, cũng không biết nên nói gì.
Trong sự tĩnh lặng đó, không biết là ai lên tiếng trước: "Những người đi làm thì sao!"
Đối phương vừa tốt lên, mọi người đều ngẩng đầu lên, trố mắt nhìn nhau, cùng nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt mọi người xung quanh.
Đúng rồi, mưa đá dữ dội thế này, đến nhà còn bi nen thủng, vậy người đi bên ngoài thì sao, người đi xe bus thì sao? Nhỡ chẳng may người ta không tìm được chỗ trốn?
Mọi người đều hoảng sợ, vội ném chuyện dọn dẹp sân ra sau đầu, chạy nhanh ra ngoài, muốn nhìn xem bên ngoài thế nào.
Ô Đào cũng ra đi xem.
Cả thế giới đã hoàn toàn thay đổi, cây cối trên đường đều trụi lủi, thời tiết như chuyển từ cái nóng của mùa hè sang trời đông giá rét, chụp đèn ven đường đều bị vỡ nát, đèn đường chỉ còn lại đui bóng, còn bóng đèn đã sớm vỡ nát, cầu trì run lẩy bẩy ló đầu ra trong cơn mưa đá.
Có người gào thét rách cả cổ họng: "Hết rồi, hết thật rồi, ông trời ơi, cúng ta đã tạo nghiệt gì vậy!"
Trong tiếng gào thét này, mọi người nhanh chóng phát hiện ra chiếc xe bus vỡ kính, cứ vậy quẹo vào bên đường, mọi người trong xe bus đang cố gắng thoát ra ngoài xe qua chỗ cửa kính bị vỡ.
Mọi người lao tới cố gắng giải cứu những đồng chí đang bị mắc kẹt, sau đó mọi người cùng tập hợp thành đám đông, chia nhau ra khắp nơi đi cứu người. Huân Tử gia nhập đội quân cứu người đó, Ô Đào cũng muốn đi theo, nhưng Ninh Diệu Hương lôi bé trở lại: "Con vẫn còn nhỏ, đừng có dính vào."
Ô Đào ngẫm nghĩ trong chốc lát, cũng không đi nữa, mà ở lại giúp mẹ sửa lại nóc nhà.
Bé không biết sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo, chỉ lo trời lại đổ cơn mưa, nếu mưa xuống, nhà bọn họ chắc chắn sẽ bị dột.
*xxxkx*x*xxkx*k*xx*kx***%
Cũng may là trời không mưa, cũng không có bão, dường như tất cả đều đã kết thúc, mọi ầm T như đột ngột biến mất. Mọi người xung phong gia nhập hội cứu người, tỏa ra các tuyến phố cứu người bị mắc kẹt vì mưa đá.