[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 131 - Chuong 131: Sau Tham Hoa (3)

Chuong 131: Sau tham hoa (3) Chuong 131: Sau tham hoa (3)Chuong 131: Sau tham hoa (3)

Hàng xóm láng giềng họ hàng thân thích cùng giúp đỡ đùm bọc lẫn nhau, hỏi han ân cần, xem hài tử nhà ai không ở nhà, người lớn nhà ai đi làm xảy ra chuyện, rồi mọi người cũng cùng nhau nghĩ cách.

Đến chạng vạng tối, Thanh Đồng trở lại.

Cậu ấy ngồi xe bus trở về, lúc đó xe bus còn suýt đâm xuống mương, cậu ấy bị đập đầu vào trên cửa xe, cằm bị tím bầm lại, nhưng tổng thể không có vấn đề gì lớn, coi như là may mắn trong bất hạnh.

Tuy Thanh Đồng chỉ mới mười một tuổi, nhưng dù sao cũng là đàn ông duy nhất trong nhà, có thể coi như là trụ cột của gia đình.

Sau khi trở lại, cậu ấy bắt đầu hỗ trợ sửa nhà, dọn dẹp nhà cửa, rồi cũng gia nhập tổ nhỏ hỗ trợ hàng xóm.

Ninh Diệu Hương thở dài nói: "Thế nên trong nhà vẫn phải có đàn ông, chờ anh con lớn thêm chút nữa, là có thể làm trụ cột cho gia đình rồi."

Ô Đào ở cạnh đó lắng nghe, cũng không nói gì, thấy anh trai không sao, bé cũng nhẹ nhõm phần nào. Bé cảm thấy mình chỉ là một chú kiến nhỏ, thế giới quá rộng lớn, còn chú kiến lại quá nhỏ bé. Trong vùng đất rộng lớn này, chú kiến nhỏ bé không biết nên đi đâu.

Cũng may, bé đã tránh được khỏi con đường khó khăn nhất kia.

Đêm hôm đó, tất cả mọi người trong viện đêu trở về rất khuya. Sau khi trở lại, mọi người tu tập ở nhà ông Phan, thảo luận về chuyện này.

Trận mưa đá lớn này đã làm đứt gãy rất nhiều đường dây điện, đương nhiên là nhà nhà đều bị cúp điện, nhà ông Phan đốt cây nến, mọi người cùng chen chúc trong đó lắng nghe về tình hình bên ngoài.

Rất nhiều xe bus bị đập nát, có một số người bị thương, nghe nói còn có người chết, nhưng cũng may là thảm họa xảy ra vào ban ngày, giảm thiểu được số người chết.

Về phần con hẻm nhà bọn họ, cũng có mấy người bị thương. Lúc đó, bà cô của Ô Đào đi lên ủy ban, bị đá đập trúng đầu ngất xỉu, cũng may là được người trong tiệm gần đó phát hiện ra, kéo vào trong tiệm, nhờ vậy bà ta mới nhặt về được một mạng.

Nhắc tới chuyện này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ô Đào, lúc này mọi người mới nhớ ra là Ô Đào từng nói có bão, bảo là sắp xảy ra chuyện, khuyên mọi người đừng đi ra ngoài.

Tuy không phải là bão mà là mưa đá, nhưng Ô Đào đã đúng khi ngăn mọi người đi làm.

Kể từ lúc xảy ra chuyện, mẹ Huân Tử vẫn luôn như trên mây, đến lúc này bà ấy mới hoàn hồn lại, nhìn về phía Ô Đào.

Bà ấy lộp bộp nói: "May mà có 0 Đào, may mà có Ô Đào."

Tuy bà ấy không nói rõ, nhưng bà ấy biết xe đạp của mình bị Ô Đào chọc thủng lốp, Ô Đào làm vậy là để ngăn mình đi ra ngoài.

Bà ấy không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình đi ra ngoài, có lẽ không chết thì cũng phải bị thương!

Mọi người nhất thời ngạc nhiên, hỏi sao Ô Đào biết.

Kỳ thực trước đó Ô Đào cũng không suy nghĩ quá nhiều, bé không biết nên giải thích thế nào, đành phải bịa ra lý do là mình tình cờ đi ngang qua bờ sông, gặp một ông lão cứ luôn miệng lải nhải, nói trời sắp mưa, còn nói mình là nhà khoa học, vừa nhìn đã biết là trời sắp mưa.

Ô Đào: "Cháu thấy tuy người đó ăn mặc rách rưới, nhưng nhìn giống với người học vấn!" Bé nói giống y như thật, làm mọi người nghe xong đều không nghỉ ngờ gì.

Thời buổi này, có rất nhiều chuyện không tiện nói ra, có học vấn có năng lực còn phải đi ăn xin đầy đường, bạn muốn tìm hiểu kỹ cũng biết đi đâu mà tìm!

Lại nói, Ô Đào nói trời sắp có bão, nhưng trên thực tế không phải, là mưa đá, hai khái niệm này hoàn toàn khác nhau.

Có lẽ ông lão kia nói đúng, cũng có thể là trùng hợp.

"Nhưng điều này cũng cho thấy Ô Đào nhà chúng ta là người có phúc, tuy bé chỉ tình cờ nghe được, nhưng cũng coi như là giúp đỡ được cho tất cả mọi người, Lúc đó ông Phan đang định đi làm, cũng may là nghe theo lời bé không đi, nếu không đã phải chịu tội rồi!"

"Bà cô của Ô Đào không tin, lại còn dạy dỗ mẹ Ô Đào, kết quả thì sao, bị đá đập hôn mê!"

Ninh Diệu Hương tiến lên, thở dài nói: "Con bé này suốt ngày rêu rao bậy bạ, nhìn thấy bão đêm ngủ sẽ mơ thấy trời mưa, đúng là càng học càng ngu đi. Lần này cũng chỉ là trùng hợp thôi, mong mọi người về sau cẩn thận hơn, đừng có nói bừa, nhỡ con bé bị bắt thì chết."

Nghe bà ấy nói vậy, mọi người cũng gật đầu đồng ý, dặn Ô Đào sau này phải cẩn thận.

Ô Đào tự nhiên không thể phản bác lại, luôn miệng nói vâng ạ.

火火火火火火火火火火火炎

Sau khi trở về từ nhà ông Phan, Ninh Diệu Hương đi đun nước nóng cho cả gia đình ngâm chân, Thanh Đồng rõ ràng đã rất mệt mỏi.

Ngẫm cũng đúng thôi, người đi ra ngoài làm việc đều là người lớn, chỉ có mình cậu ấy là thiếu niên.
Bình Luận (0)
Comment