Chuong 155: Tim viec (4)
Chuong 155: Tim viec (4)Chuong 155: Tim viec (4)
Đợi đến khi Ô Đào đi vào sân nhỏ, cô nghe thấy tiếng bàn tán xì xầm của mọi người ở bên ngoài: "Ô Đào nghĩ cái gì thế, đến trạm ký gửi làm việc, chỗ đó rất vất vả, một cô gái lại đi tiếp xúc với đám người trời Nam đất Bắc, bà nói xem đây là công việc gì thết"
Những người khác cũng cảm thấy rất tiếc: "Trạm ký gửi chỉ là công việc tạm thời thôi, cũng không được xem là nhân viên chính thức!"
Ô Đào cũng chỉ nghe một chút, cô đi vào nhà thu dọn nhà cửa, sau đó lập tức đi đọc sách.
Lúc hoàng hôn buông xuống, Tịch Mai lại sang đây, nói là muốn xông nhà, sau khi đi vào, cô ta tùy tiện nói mấy câu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khoe khoang vê công việc mới của mình: "Nghe nói sau khi vào làm thì sẽ được phát quần áo lao động, về sau sẽ là nhân viên chính thức luôn, hơn nữa còn được ngồi trong văn phòng, quản lý điều chỉnh tiên lương đấy! Chị nghe mẹ chị nói, ve sau công việc này sẽ có rất nhiều quyền lợi, nếu làm tốt thì thu nhập vô cùng cao."
Lúc nói đến chỗ này, hai mắt cô ta tỏa sáng. Ô Đào: "Đúng là rất tốt, đây là công việc tốt, là cơ hội hiếm có, chị hãy làm thật tốt."
Cuối cùng cô vẫn khuyên một câu: "Nhưng mà chị à, em thấy nếu chị đã đi làm thì phải tuân thủ bổn phận, đừng mơ tưởng những gì không thuộc về mình, lúc này là thời điểm nào chứ, tương lai còn dài lắm, chị nói có đúng không?”
Tịch Mai nhìn chằm chằm vào Ô Đào: "Ô Đào, có phải em suy nghĩ nhiều quá rồi không?”
Ô Đào: "Hả?"
Tịch Mai hơi xấu hổ: "Chị nghe nói, vốn dĩ lúc đầu bác muốn giới thiệu cho em, bởi vì em là học sinh cấp ba, bây giờ, bây giờ lại để cho chị đi..."
Ô Đào nghe vậy thì phì cười: "Chị, em có thể kiếm được công việc để làm là tốt rồi, hơn nữa bây giờ em cũng không gấp, có thể từ từ tìm, nhưng chị lớn hơn em một tuổi, bây giờ lại đang bàn chuyện kết hôn, chị có thể nắm chặt công việc này thì rất tốt."
Dù sao thì cũng là chị em họ, mặc dù hồi bé giữa hai người cũng có một số chuyện không thoải mái, nhưng bây giờ đã lớn rồi, tính cách cũng trầm ổn hơn, không thể nói là rất tốt, nhưng hai bên vẫn rất nể mặt nhau. Lúc này Tịch Mai mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, Ô Đào, em không nghĩ nhiều là được, đợi đến khi chị nhận lương thì sẽ mời em một bữa ăn ngon!"
Hai ngày sau, Ô Đào lại đến trạm ký gửi Sùng Văn một chuyến, lần này đối phương vô cùng vui vẻ, bảo cô mau chóng điền sơ yếu lý lịch để đi làm. Ô Đào nghe vậy vô cùng vui vẻ, tiện thể hỏi luôn các vấn đề khác, đối phương nói một tháng được khoảng bốn mươi tệ, mỗi tháng đều có thêm tiền thưởng, còn nói là nếu làm tốt thì có thể được chuyển lên làm nhân viên chính thức."
Thực ra Ô Đào cũng không có hứng thú với việc được chuyển lên làm nhân viên chính thức lắm, cô không có ý định làm dài hạn, chỉ tạm thời kiếm chút tiền sinh hoạt mà thôi, nhưng sau khi nghe bên trạm ký gửi sắp xếp công việc cho mình, cô vô cùng thích thú.
Bên trạm ký gửi bắt đầu làm việc từ năm giờ sáng, đến hai giờ chiều là có thể tan làm, như vậy, Ô Đào chỉ cần dậy sớm một chút, chiều ba giờ là có thể về nhà, sau khi về nhà, cô có rất nhiều thời gian để đọc sách.
Điều này khiến Ô Đào vô cùng vui vẻ, cô thấy công việc mình cần chính là công việc này, lúc điền sơ yếu lý lịch, cô còn nhận được một bộ quần áo lao động.
Lúc về đến nhà, Ô Đào kể về công việc của mình, Thanh Đồng nghe vậy thì nhíu mày: "Năm giờ sáng đã phải đi đưa tin, quá vất vả, chẳng bằng em ngủ thêm một lát nữa, trong nhà cũng không thiếu số tiền này, em vội vàng muốn tìm công việc làm gì?"
Ô Đào: "Ổn mà, em đã tốt nghiệp cấp ba, người cũng lớn thế này rồi, tại sao lại không được đi tìm việc chứ? Chẳng lẽ cả ngày em chỉ biết để người nhà nuôi sao?"
Thanh Đồng: "Em gái của anh à, anh bằng lòng nuôi em đấy, ai dám bàn tán gì chứ?"
Thực ra, tư tưởng của Ninh Diệu Hương rất thoáng, bà ấy cũng tin những gì con gái mình nói, từ sớm bà ấy đã phát hiện, con gái mình có hiểu biết sâu rộng hơn người ngoài rất nhiều, vì vậy, từ khi Ô Đào nhắc đến việc thi đại học, bà ấy lập tức quan tâm đến chuyện này, cảm thấy nếu có thể tham dự thi đại học, nói không chừng con gái mình sẽ có tiên đồ vô lượng đấy, vì thế bà ấy cũng không muốn con gái làm việc ở xưởng áo nhung dê.
Bây giờ nghe thấy hai anh em nói chuyện, bà ấy thuận miệng nói chen vào một câu: "Đợi đến lúc con cưới vợ, chưa chắc vợ con đã đồng ý đâu." Thanh Đồng kích động: "Cho dù con có cưới vợ, nhưng con muốn nuôi em gái mình thì có sao đâu?"
Ô Đào thấy vậy, trong lòng cũng hiểu rõ, có lẽ anh trai cô đã biết chuyện nếu làm công việc của Tịch Mai thì cần phải mời hơn một trăm vị khách, trong lòng cảm thấy áy náy, cảm thấy mình không có năng lực giúp em gái giành lấy cơ hội này.