[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 156 - Chương 156: Người Bạn Tốt Nhất (1)

Chương 156: Người bạn tốt nhất (1) Chương 156: Người bạn tốt nhất (1)Chương 156: Người bạn tốt nhất (1)

Cô lập tức lên tiếng nói: “Anh, anh yên tâm đi, công việc ở trạm ký gửi không mệt tí nào, một tháng còn kiếm được hơn bốn mươi tệ đó, còn có cả tiền thưởng, sau này còn có cơ hội được làm nhân viên chính thức, em thấy đây là một công việc rất tốt, hơn nữa còn có thể giao tiếp với vô vàn kiểu người, coi như đây là cơ hội để trải nghiệm đi."

Thanh Đồng nghe vậy thì thở dài: "Tự em nhìn mà làm, dù thế nào thì cũng không được để bản thân chịu thiệt thòi, nếu cảm thấy mệt mỏi thì không cần làm nữa, em là học sinh cấp ba, anh tin chắc em sẽ có nhiều cơ hội hơn."

Ô Đào: "Anh yên tâm đi, em cũng không là kiểu người ôm buồn bực vào mình."

Ngày hôm sau, Ô Đào đi đến trạm ký gửi Sùng Văn, ngày đầu tiên Ô Đào lập tức đã bị yêu cầu đi làm người điều phối, đối phương nói rằng muốn làm người điều phối thì phải có văn hóa.

Ô Đào là học sinh cấp ba, cũng được coi là người có trình độ văn hóa cao.

Lúc đầu Ô Đào không nghĩ nhiều, về sau cô mới phát hiện, công việc điều phối hàng này cũng không phải là việc mà người thường có thể làm, chủ hàng muốn chuyển hàng hóa đến kho hàng, sau đó đóng gói, kiểm duyệt, xuất kho, tiếp đó sẽ vận chuyển đến nhà ga, tính phí vận chuyển và viết biên lai vận chuyển hàng hóa, chỉ mỗi chuyện này thôi đã có đến tận mười mấy bước, hơn nữa thủ tục của mỗi bước đều liên quan đến nhau, nếu khâu nào xảy ra sai sót thì không biết hậu quả thế nào.

Chủ hàng gửi hàng đi đều mong phí vận chuyển ở mức thấp nhất, làm thế nào để có thể tiết kiệm tiền tối đa cho người ta, đây cũng là yêu cầu nghiệp vụ cần có.

Ô Đào cứ tưởng rằng đây là một công việc rất khô khan, chủ yếu là làm mấy chuyện lặt vặt kiếm tiền sinh hoạt là được, thế nhưng bây giờ cô đã hiểu rõ, ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngành nghề nào cũng có cái hay của nó, cô cũng hiểu tại sao người ta lại chọn học sinh cấp ba như cô.

Muốn làm tốt công việc này cũng không dễ chút nào.

Tính cách không chịu thua của Ô Đào lại nổi lên, cô nghĩ dù thế nào thì cũng phải làm nghiêm túc, công việc này cần tính toán khá nhiều, coi như cô ôn tập thêm cho môn toán là được, cũng không phải không có tác dụng. Từ năm giờ sáng đến hai giờ chiều, dường như cô không uống một ngụm nước nào, chỉ ở nguyên một chỗ xử lý hàng hóa vận chuyển, công việc không đơn giản như là điều phối hàng, tính sổ sách, cô còn phải giao tiếp với vô vàn loại người, đám người này cũng không hẳn là người hiền lành, đặc biệt là lái xe và mấy ông chủ, làm gì có người nào dễ nói chuyện đâu, Ô Đào lập tức đi theo chân nhân viên cũ học hỏi, giao tiếp với đủ loại người, học tập cách ăn nói.

Nhân viên cũ kia tự xưng là Tôn gia, nghe nói lúc trước ông ta làm việc ở bên đường sắt, tuổi cũng rất lớn rồi, kinh nghiệm vô cùng phong phú, ông ta thấy Ô Đào cũng khá được việc, vì thế có lòng bồi dưỡng người tài, lúc gần tan làm, ông ta nói với cô: "Đây là sổ tay vận chuyển hàng hóa đường sắt, cháu hãy nhớ kỹ lộ trình đường đi và cả những hàng hóa nguy hiểm được viết trong này, cuốn sách này cũng có một số kiến thức liên quan đến vận chuyển, cháu cũng phải nhớ kỹ."

Ô Đào vô cùng cảm kích, nhận lấy nói: "Ngày đầu tiên đi làm cháu còn lóng ngóng, đã làm phiền chú rồi, trở về cháu sẽ học thuộc, ngày mai lại đến đây học việc với chú."

Tôn gia gật đầu nói: "Về nhà nghỉ ngơi đi, uống nhiều nước một chút, không thì cuống họng sẽ không chịu được đâu."

Ô Đào tan làm lúc hai giờ chiều, lúc này, cô chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, quai hàm vô cùng đau mỏi, một câu cũng không muốn nói.

Sau một ngày làm việc, cô cũng không muốn nói mấy câu khách sáo nữa, bây giờ ngay cả sức lực để mở miệng cô cũng không có.

Ô Đào định sau khi tan làm sẽ đi bộ về nhà để tiết kiệm tiền đi tàu điện, thế nhưng bây giờ người cô vô cùng mệt mỏi, cô quyết định đi tàu điện luôn.

Người trên tàu điện không nhiều lắm, cô tìm chỗ ngồi xuống.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc cô mới cảm thấy cả người thoải mái hơn, suy nghĩ một lát, cuối cùng vấn lấy cuốn sổ tay vận chuyển hàng hóa đường sắt kia ra xem, lộ trình đường đi và tên trạm đều phải học thuộc, cũng khá khó, may là trí nhớ của Ô Đào rất tốt, vừa học thuộc vừa rèn luyện trí nhớ, rất tốt.

Sau khi xuống tàu điện, trời vẫn còn rất sớm, cô nhìn xuyên qua cửa sổ tiệm cơm nhà nước, thấy bây giờ mới là hai rưỡi chiều, cô nghĩ, nếu ngày nào cũng tan làm vào giờ này, cho dù có mệt mỏi một chút thì cô vẫn còn khá nhiều thời gian để học tập. Ai ngờ, vừa xuống tàu điện đã thấy một người đứng ngay đầu ngõ hẻm.

Người đó quá bắt mắt, dù đứng giữa biển người mênh mông, vừa liếc mắt cô đã nhìn thấy anh đầu tiên.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment