[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 157 - Chuong 157: Nguoi Ban Tot Nhat (2)

Chuong 157: Nguoi ban tot nhat (2) Chuong 157: Nguoi ban tot nhat (2)Chuong 157: Nguoi ban tot nhat (2)

Lúc nhìn thấy anh, suy nghĩ của cô trở nên chậm chạp, rất nhiều ý nghĩ tuôn ra, chẳng hạn như tươi cười bước lên chào hỏi, hoặc là hỏi anh về Đại Hoàng và Đại Hồng, hoặc là thản nhiên gật đầu, chào một câu đã lâu không gặp, sau đó cố giữ bình tĩnh rời đi.

Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ mà thôi, cô cũng không biết nên sử dụng cách nào.

Trên thực tế, lúc này thể xác và tinh thần đều mệt mỏi khiến cô chết lặng, không muốn làm ra bất cứ một phản ứng nào.

Đúng lúc này, Diệp Uẩn Niên nghiêng đầu, lập tức nhìn sang đây.

Lúc ánh mắt anh lướt qua, Ô Đào cảm thấy dường như có một luồng ánh sáng lướt qua, chiếu vào trong lòng mình.

Cô lặng lặng đắm chìm trong luồng ánh sáng đó, nhìn anh, từ trên người thiếu niên cao ráo, cô tìm thấy dấu vết của Diệp Uẩn Niên năm xưa.

Diệp Uẩn Niên cất bước đi về phía cô.

Ô Đào mím mím môi, nở nụ cười với anh, giống như kịch bản đã diễn qua vô số lần trong những đêm khuya, cười nói với anh: "Đã lâu không gặp, anh có khỏe không?"

Diệp Uẩn Niên không nói chuyện, cứ im lặng nhìn cô.

Ánh mắt của anh thanh tịnh mà trầm tĩnh, không có một tia tạp niệm nào, nhưng lại thâm sâu, trầm lắng, dường như có thể kéo dài đến cuối chân trời.

Chưa bao giờ Ô Đào có cảm giác cảm động như lúc này, chỉ bị một người nhìn trong sự trầm lặng, thế nhưng cô lại cảm thấy ấm áp và cảm động.

Cô cảm thấy, tất cả những sự chia lìa trong quá khứ đều không tồn tại, anh đã trở về, vẫn là một chàng thiếu niên nhỏ bé, là người duy nhất xuất hiện trong đời cô, tặng cô một con búp bê.

Có lẽ do cơ thể quá mệt mỏi, chỉ một ánh mắt này cũng khiến khóe mắt cô ấm nóng.

Cô quay mặt đi chỗ khác, không muốn để anh nhìn thấy sự yếu đuối của mình.

Diệp Uẩn Niên vươn tay muốn cầm tay cô, cuối cùng lại chỉ duỗi ra một nửa rồi thu tay về.

Anh rủ mắt xuống, dịu dàng nhìn cô: "Ô Đào, đã lâu không gặp."

Ô Đào: "Ừ”" Diệp Uan Niên: "Anh rời đi với ông nội, năm đó đi vội quá, không kịp nói lời tạm biệt với em.

Ô Đào nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao, em không để ý."

Diệp Uẩn Niên nhìn cô, trầm mặc một lúc mới lên tiếng hỏi: "Em không để ý chút nào ư?"

Ô Đào nhìn anh, nhìn đôi mắt tĩnh mịch đang nhìn mình, cuối cùng cô vẫn nói: "Có tủi thân một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi."

Hàng mi dài của Diệp Uẩn Niên rủ xuống: "Anh đã từng muốn viết thư cho em, nhưng anh không thể làm thế, anh sợ mình sẽ mang đến phiền phức cho em."

Ô Đào: "Những năm này anh có khỏe không? Ông nội vẫn khỏe chứ, bà Kim thế nào rồi?"

Diệp Uẩn Niên: "Anh vẫn khỏe, bọn anh sống ở một nơi rất an toàn, bây giờ ông nội anh đã trở về rồi, trở về làm trong Học viện Khoa học Trung Quốc, bà Kim đã qua đời rồi."

Ô Đào: "Cái gì?"

Diệp Uẩn Niên: "Bà ấy ra đi rất bình yên."

Ô Đào trầm mặc một lúc, thực ra cô cũng đã đoán được, có lẽ sẽ không thể gặp lại nữa, nhưng không ngờ, cô thật sự không còn cơ hội gặp bà ấy nữa rồi.

Một người, ngay cả lời tạm biệt cũng không có, cứ vậy rời đi, trong hồi ức chỉ còn lại dáng vẻ lần cuối người đó nói chuyện, lúc đó mới biết, hóa ra đây chính là vĩnh biệt.

Diệp Uẩn Niên: "Trước khi bà lâm chung vẫn nhắc đến em, bà muốn tặng cho em một món quà, nhờ anh đưa cho em."

Ô Đào: "Cái gì?"

Diệp Uẩn Niên: "Em đi theo anh."

Thực ra Ô Đào cũng không muốn mình nghe lời như vậy, lúc trước khi đi uống soda Bắc Băng Dương với Mạnh Sĩ Huyên, cô còn nói mình phải chất vấn anh một hồi, nhưng bây giờ, anh vừa bảo mình đi theo anh, cô lập tức đi theo.

Diệp Uẩn Niên dẫn cô đi về phía Đông, khi thấy sắp đến con sông nhỏ, Ô Đào mới hỏi: "Làm gì vậy, đi đâu đây?"

Diệp Uẩn Niên: "Đến nhà anh."

Ô Đào: "Đến nhà anh làm gì?"

Diệp Hàm Niên: "Anh lấy đồ cho em."

Ô Đào đánh giá anh, không nhịn được mà hỏi: "Đại Hoàng, Đại Hồng của em đâu?"

Giữa hàng mày Diệp Uẩn Niên hiện lên vẻ bất đắc dĩ: "Đêm đó, anh vốn định trả bọn nó lại cho em, thế nhưng thời gian quá gấp, anh ôm bọn nó đến bờ sông, gặp phải, anh không thể làm gì khác, đành từ bỏ, về sau anh dẫn bọn nó đến bên kia, nuôi bọn rất tốt. Nhưng sau này, bọn nó cũng già đi, cuối cùng cũng qua đời rồi."

Ô Đào: "Vậy trứng gà đâu, anh ăn nó rồi à?"

Diệp Uẩn Niên: "Lúc đầu anh cũng muốn giữ lại trứng gà, nhưng lại sợ trứng bị hư, thế là anh muối trứng, sau một thời gian dài, trứng muối cũng bị hư, anh đành phải ăn."

Ô Đào tưởng tượng ra dáng vẻ Diệp Uẩn Niên ăn trứng muối, cuối cùng lại cảm thấy buồn cười: "Có phải rất mặn không?"

Diệp Uẩn Niên ngẫm nghĩ rồi nói: "Vẫn ăn được, anh ăn trứng muối xong lập tức uống nước, vì để có thể ăn hết trứng muối, ngày nào anh cũng uống rất nhiêu nước."

Cuối cùng Ô Đào cũng không nhịn được mà phì cười.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment