Chuong 178: Le vat (2)
Chuong 178: Le vat (2)Chuong 178: Le vat (2)
Diệp Uẩn Niên nhíu lông mày nhìn cô, mím môi.
Ô Đào: "Buông ra..."
Nói xong thì muốn tránh thoát tay của anh.
Nhưng Diệp Uẩn Niên vẫn cầm chặt như cũ, cô giãy giụa mà không thoát.
Ô Đào không biết làm sao, giọng nói rất mềm, nói nhỏ: "Anh làm gì..."
Đúng là cô không có ý đó.
Diệp Uẩn Niên mất hứng nói: "Vì sao khi còn bé có thể nắm, bây giờ lại không thể rồi?"
Ô Đào làm sao cũng không nghĩ tới anh lại hỏi như vậy, mở to hai mắt: "Cái đó sao có thể giống được chứ!"
Diệp Uẩn Niên: "Anh thích nắm tay em, anh cảm thấy là giống nhau."
Ô Đào vừa buồn cười vừa tức giận, thế nhưng không có cách nào, đành phải thuận theo: "Cũng chỉ có thể nắm một lát."
Diệp Uẩn Niên: "Được, chỉ một lát."
Thế là hai người cứ nắm tay như vậy đi trên đường lớn Vương Phủ Tỉnh, trên đường cửa hàng san sát nối tiếp nhau, rộn ràng náo nhiệt, dù sao cũng là lúc ăn mặc theo mùa, mọi người đều muốn đi mua quần áo, người ở khắp nơi.
Ô Đào tò mò dò xét, quả thật cô chưa tới đây, trước đó chỉ tùy tiện kéo một mảnh vải may quần áo, hoặc là cầm quần áo cũ đi sửa một chút là được.
Đến trước cửa hàng bách hóa ở Vương Phủ Tỉnh, Ô Đào vội vàng nói: "Được rồi, buông ra."
Diệp Uẩn Niên hiển nhiên có chút không muốn, nhưng anh lại miễn cưỡng buông tay ra.
Hai người đi vào cửa hàng bách hóa, đi vào Ô Đào mới tò mò nhìn ngó, cửa hàng này thật là lớn, xem ra chia thành mấy tầng, mỗi một tang bán đồ vật không giống nhau.
Tầng một chủ yếu là bán đồ dùng thiết yếu hàng ngày và vật gia dụng, Ô Đào vốn định lên thẳng trên lầu, Diệp Uẩn Niên lại dẫn cô đi nhìn, cuối cùng dừng lại trước một quây đồng hồ.
Ô Đào: "Anh muốn mua đồng hồ sao?"
Diệp Uẩn Niên không trả lời, nhìn những cái đồng hồ kia, hỏi người bán hàng: "Xin hỏi có thể lấy ra đeo thử một chút không?”
Người bán hàng kia nhìn cách ăn mặc của Diệp Uan Niên, biết ngay Diệp Uẩn Niên không phải người bình thường, dù sao chất liệu vải kia có chất lượng cao cấp, người bình thường không mặc nổi.
Cô ta lập tức nhiệt tình tiếp đãi, lấy ra hai chiếc đồng hồ Diệp Uẩn Niên chỉ.
Diệp Uẩn Niên: "Em thử một chút xem thế nào."
Ô Đào hơi ngạc nhiên: "Em không muốn mua đồng hồ mà."
Giọng Diệp Uẩn Niên nhẹ nhàng: "Anh chỉ muốn em thử giúp anh một chút."
Ô Đào nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, đoán chừng là anh muốn mua cho mẹ anh, hoặc là nguyên nhân khác gì đó, cũng thử một chút.
Cái đồng hồ kia cực kỳ quý giá, triu nặng, đeo trên cổ tay rất mát.
Người bán hàng nhìn Ô Đào mặc quần áo hơi cũ bên trong lớp áo lưỡng dụng, gần như là có miếng vá, lập tức hơi bất ngờ, nhưng vẫn nói: "Rat hợp đó, cổ tay của cô mảnh, mắc xích của đồng hồ này có thể cắt ngắn."
Ô Đào nhìn Diệp Uẩn Niên: "Cổ tay mỗi người không giống nhau, không nhất định sẽ hợp." Diệp Uan Niên lập tức đưa hai chiếc đồng hồ kia cho người bán hàng.
Sau khi hai người lên lầu, trên lâu hai là mũ và giày da, cũng có khăn quàng cổ, khăn quàng cổ còn có không ít hoa văn mới, hai người nhìn một phen, Diệp Uẩn Niên hỏi: "Em thích màu gì?”
Ô Đào: "Em cũng không có ý tưởng gì, anh thì sao?"
Diệp Uẩn Niên: "Vậy thì kiểu dáng đơn giản nhất đi, như vậy mặc quần áo gì cũng phù hợp."
Ô Đào: "Được."
Cuối cùng khăn quàng cổ là Diệp Uẩn Niên chọn, họa tiết kẻ sọc đen trắng nói là làm từ len, Ô Đào không hiểu chuyện này, khi sờ vào chỉ cảm thấy nó mềm mại rất dễ chịu.
Lúc thanh toán, lúc đầu Ô Đào nói cô trả, cô có mang theo phiếu vải, ai biết Diệp Uẩn Niên nhất định phải trả, anh nói rất chân thành: "Nói rồi là anh mua, ba mẹ anh được phát không ít phiếu vải, bọn họ đều mặc đồng phục làm việc, không dùng được."
Ô Đào cũng nghe theo anh, khăn quàng cổ này mười đồng tiền một cái, hai cái muốn hai mươi đồng, cô còn muốn mua chút vải, sợ phiếu vải của mình không đủ tiền.
Sau khi mua khăn quàng cổ, hai người lại xách túi đi lên lầu, lầu ba là nơi bán vải vóc, bây giờ đủ thứ đủ loại, đủ kiểu đủ màu, vỏ chăn, đồ len dạ, kiểu áo Tôn Trung Sơn, chỉ thêu, vải ni lông, vải nhung, làm Ô Đào hoa cả mắt.
Diệp Uẩn Niên nhíu mày: "Nhiều như vậy, em dự định cần dạng nào?"
Ô Đào cũng hơi mơ hồ: "Em tùy tiện chọn vài loại có họa tiết đơn giản vậy."
Dạng này còn có thể mặc lâu dài một chút.
Diệp Uẩn Niên gật đầu: "Em đi xem trước đi, anh muốn đến nhà vệ sinh một chuyến."
Ô Đào: "Được, vậy anh đi trước đi."
Chờ Diệp Uẩn Niên đi, Ô Đào nhìn xung quanh một lần, cuối cùng cắt hai tấm vải, một tấm là vải nhung màu xanh, một tấm là chất liệu len dạ.
Cô nghĩ đến vải len dạ có thể làm ra một chiếc áo lưỡng dụng, nhìn cũng rất đẹp, bên trong tùy tiện mặc áo lên hoặc là áo bông đều được, chỉ cần một tấm bên ngoài như vậy, về phần vải nhung màu xanh thì có thể làm quần.