Chương 179: Lễ vật (3)
Chương 179: Lễ vật (3)Chương 179: Lễ vật (3)
Quần của cô bây giờ là quần mấy năm trước sửa lại, phía dưới may thêm một đoạn, tay nghề tốt nên người bình thường nhìn không ra, nhưng vẫn là cũ, lông nhung đều sắp mòn lẳng.
Nếu như cô đi gặp mẹ của Diệp Uẩn Niên, mặc cái này thật sự hơi xấu hổ.
Thanh toán sổ sách xong, hai tấm vải được cắt xén tốt rồi bọc lại, cô mới phát hiện Diệp Uẩn Niên còn chưa trở lại, đang nói muốn đi xuống lầu tìm anh thì anh đã lên tới.
Ô Đào: "Sao anh đi lâu như vậy?"
Diệp Uẩn Niên: "Mua được chưa?"
Ô Đào: "Được rồi, anh nhìn này, em mua hai loại vải, một tấm để làm áo, một tấm để làm quần."
Diệp Uẩn Niên: "Ừm, vậy chúng ta đi nơi khác xem một chút đi."
Hai người lập tức đi khỏi cửa hàng bách hóa, đi đến phố bên cạnh nhìn, đường cái đằng sau Vương Phủ Tỉnh thật ra là một cái hẻm, đầu hẻm tường xám ngói đen, đã có bày quầy bán hàng, nhìn thì là nông dân ở vùng ngoại thành gần đây, cũng không dám rao hàng, cứ lén lút ngồi xổm như vậy, ngẫu nhiên có người đi qua mua gì đó.
Ô Đào nhìn thấy bên kia có một chiếc xe đẩy, phía trên giống như có mấy loại quả tươi mới, lập tức vui mừng.
Cô nhỏ giọng nói với Diệp Uẩn Niên: "Đoán chừng cái kia không cần phiếu."
Diệp Uẩn Niên: "Được, chúng ta đi xem một chút."
Cả hai tiến lại gần, lúc đó mới phát hiện trên xe đẩy có khá nhiều hoa quả, trong đó có lê trắng nhỏ thơm phức, xem vừa giòn vừa ngọt, còn có hạt dẻ to béo, quả táo đỏ chót có hình hồ lô.
Ô Đào hơi thèm: "Lê này ăn ngon, khi còn bé em đã từng nếm thử."
Người bán hàng nghe xong thì vội nói: "Ôi, cô thật là hiểu biết, lê trắng nhỏ này là tự tay đội sản xuất của chúng tôi trồng, da mềm ngọt nước, không có lỗ thủng công trùng, cô có muốn nếm thử không, đảm bảo ăn ngon."
Ô Đào mím môi cười, Diệp Uẩn Niên biểu thị muốn mua, lê trắng nhỏ này không cần phiếu, một mao tiền một cân, một lần mua năm cân, chia thành hai túi mỗi túi hai cân rưỡi, lại mua thêm một cân hạt dẻ, một cân táo lên, cần lên nang triu.
Ô Đào: "Lê trắng nhỏ này về chia cho Mạnh Sĩ Huyên một ít, chắc chắn cô ấy thích ăn."
Diệp Uẩn Niên nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Em cuối cùng cũng nhớ cô ấy."
Ô Đào phì cười: "Nhớ chứ, sao vậy?"
Diệp Uẩn Niên: "Về sau có cái gì tốt em cũng phải nhớ đến anh."
Ô Đào liếc nhìn anh một cái: "Chuyện này làm sao giống nhau được?"
Diệp Uẩn Niên: "Sao lại không giống?"
Ô Đào nghĩ ngợi, chỗ không giống rất nhiều nhưng trong một thời gian ngắn cô cũng không nói ra được.
Thế là cuối cùng cô nói: "Dù sao chính là không giống!"
Diệp Uẩn Niên cam chịu dựng lông mày, không nói gì.
Ô Đào nhìn dáng vẻ kia của anh thì rất muốn cười, nhưng mà cố nhịn lại, cô cũng không muốn chọc anh giận đâu.
Diệp Uẩn Niên cuối cùng cũng cười, anh cười nói: "Bên này có rạp chiếu phim, sau này chúng ta quay lại đây xem phim đi."
Ô Đào: "Được, em nhớ khi còn bé bà Kim dẫn bọn em đi xem phim."
Diệp Uẩn Niên: "Nhưng mà đoán chừng bây giờ không còn những thứ truyền bá trước kia."
Ô Đào: "Chắc vậy rồi."
Suy cho cùng thì tình hình bây giờ không giống trước kia, rất nhiêu thứ trước kia cho là tốt đều phải bị lật đổ.
Hai người nói như vậy rồi đi về phía trạm tau điện.
Bởi vì ban đêm Diệp Uẩn Niên còn có việc, hướng đi của anh và cô không giống nhau.
Lúc đang đi đến trạm tàu điện, Diệp Uẩn Niên đột nhiên đột nhiên nói: "Đúng rồi, Ô Đào, tặng em một món quà nhỏ."
Ô Đào: "Cái gì?"
Diệp Uẩn Niên cúi đầu, nghiêm túc chăm chú nhìn Ô Đào: "Đây là quà tặng Diệp Uẩn Niên tặng cho Ô Đào, Ô Đào sẽ không để ý sang hay kém, đúng hay không?”
Ô Đào ngửa mặt nhìn anh, cổ áo vải nỉ màu xám đậm hơi dựng thẳng lên, làm nổi bật da thịt trắng lạnh, tựa như ngọc cao cấp trưng bày tại bảo tàng.
Hai con ngươi anh đen nhánh, trong mắt sâu sắc trong veo, làm Ô Đào nhớ đến trước kia đứng trong ngõ nhỏ ngẩng đầu nhìn biển sao xa xôi vô ngần kia.
Trong lồng ngực Ô Đào nổi lên một cảm xúc kỳ lạ, đó là một loại cảm giác tìm được định mệnh của mình ở nơi mênh mông hoang dã.
Cô cắn môi nhìn anh, cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô nhỏ giọng nói: "Anh tặng em, đương nhiên là em thích, cho dù là sang hay kém."
Thế là Diệp Uẩn Niên mím môi cười, anh thấp giọng nói: "Đây là số tiền anh kiếm được khi còn là trợ lý tại Học viện Khoa học Trung Quốc, là anh mua nó bằng tiền của chính anh, đây là món quà đầu tiên anh đưa cho Ô Đào."
Nói xong anh vươn tay, chỉ thấy trong lòng bàn tay là một cái hộp nhung màu đen.
Ô Đào kinh ngạc.
Diệp Uẩn Niên nhét hộp nhung kia vào trong túi Ô Đào, nói: "Chờ em về nhà rồi hãy mở ra xem."
Nói xong anh quay người đi.
Ô Đào cầm theo hoa quả và hạt dẻ, ngồi trên tàu điện không ngừng suy nghĩ đến hộp nhung nhỏ kia, không nhịn được đoán bên trong là cái gì.