[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 180 - Chuong 180: Dang Va Ngot (1)

Chuong 180: Dang va ngot (1) Chuong 180: Dang va ngot (1)Chuong 180: Dang va ngot (1)

Thật ra cô có thể mở ra xem, nhưng mà anh ấy nói về nhà rồi mở, cô cũng chờ về nhà rồi mới mở.

Về đến nhà đã là chạng vạng tối, trời hơi tối, cô vội vàng lấy chăn và áo bông phơi trong sân vào nhà, lại bắt đầu dọn dẹp và nấu cơm.

Chờ đến khi bắt nồi lên xong, cô lại rửa lê trắng nhỏ bỏ vào mâm, lúc này mới đi vào phòng mình, trịnh trọng mở hộp nhung kia ra.

Đây là quà Diệp Uẩn Niên đưa cho cô, hoặc là nói đây là món quà sau khi Diệp Uẩn Niên đưa cho cô khi là người yêu.

Sau khi mở ra, cô nhìn thấy bên trong là một cái đồng hồ đeo tay.

Dưới sự kinh ngạc Ô Đào vội vàng cầm lên xem kỹ, chính diện khắc chữ Titoni nhỏ rất tỉnh tế, mặt đồng hồ hình tròn phát sáng với họa tiết kim loại được gia công tỉnh xảo, dây da màu đỏ sẫm thanh mảnh và trang nhã, nhìn rất đẹp, đây chính là cái ban ngày cô mang thử.

Cô vuốt ve chiếc đồng hồ đeo tay này, nhớ lại giá cả lúc ban ngày đeo thử, bao nhiêu nhỉ, thật sự là không để ý lắm, bởi vì quá mắc, hoàn toàn không nghĩ tới, giống như khoảng ba trăm đồng?

Cô lại nhìn mặt sau một chút, mặt sau là Titoni, là đồng hồ hoa mai của Thụy Sĩ, mà mọi người thường nói, cô từng mơ hồ nghe người ta nhắc đến, nếu không có nhiều phiếu công nghiệp, căn bản không phải là thứ người bình thường nỡ mua.

Vuốt ve chiếc đồng hồ kia, mặt đồng hồ kim loại mát lạnh, nhiệt độ này tựa như hoàn toàn không thuộc về mình.

Cô thấy không biết phải làm sao, không thể nào nghĩ tới lúc đó anh để cho cô mang thử lại là định mua cho cô.

Quý giá như vậy, ba trăm đồng tiền, làm sao cô có thể tùy tiện muốn chứ? Đây gần như là bảy tám tháng tiền lương của côi

Cô lập tức muốn ngồi dậy đi tìm anh, dù sao cũng phải trả cho anh.

Ai biết đi ra ngoài xem xét, trời lại có tuyết rơi, lúc này tất cả mọi người đều sắp về, mẹ của cô cũng đến nhà, đang cầm một tấm bạt vải dầu đến phủ lên đống

Than, cô thấy vậy nhanh chóng tới giúp, nghĩ ngày mai lại tìm anh nói chuyện này.

Tuyết rơi một chút, trong nhà lại vội vàng can nhằn, lại cố ý để nhiều than một chút cho trong phòng ấm áp hơn.

Ban đêm Thanh Đồng trở về, mọi người ăn cơm lại ăn thử lê trắng nhỏ Ô Đào mua, quả nhiên mùi thêm ngát giòn ngọt, ngay cả Ninh Diệu Hương cũng thấy ăn ngon: "Năm nay lặp đi lặp lại nhiều lần, tưởng sẽ không thu hoạch được hoa màu, không ngờ quả lê trắng nhỏ này lại ăn ngon."

Thanh Đồng thì hỏi Ô Đào mua cái gì: "Anh còn một tờ phiếu công nghiệp, sau này xem xét đặt mua gì đó cho em, bây giờ lớn rồi, cũng đi làm, quả thật không thể giống như lúc trước."

Ô Đào lập tức nói cho mẹ và anh trai hôm nay mình mua được những gì, cuối cùng lại lấy đồng hồ ra: "Anh ấy tặng, nhưng ban đầu không nói, về đến nhà em mới biết được."

Ninh Diệu Hương thấy vội vàng lấy qua nhìn: "Ôi đây là đồ tốt, Thụy Sĩ, đáng tiền!"

Bà lật qua lật lại xem, cuối cùng nói: "Nhìn này, đây là máy móc nhập từ Thụy Sĩ, toàn bộ là hàng nhập khẩu, tốn rất nhiều tiền, lại còn cần nhiều phiếu công nghiệp nữa!"

Thanh Đồng có nhiều kiến thức hơn, lấy tới nhìn một phen: "Đây là loại đồng hồ cấp một trong ba cấp, nếu mua ở Vương Phủ Tỉnh phải tốn ba mươi tấm phiếu công nghiệp." Ba mươi tấm?

Ninh Diệu Hương hơi kinh ngạc: "Vậy thì không ít"

Phải biết nhiều người tích lũy một năm cũng không tích được ba mươi tấm phiếu công nghiệp, nếu như có thể tích lũy được năm mươi tấm thì gần đủ để mua xe đạp!

Ô Đào nghe vậy cũng bất ngờ, cô chỉ biết vật này hẳn là quý giá, nhưng lại không nghĩ cần tốn nhiều phiếu công nghiệp như vậy, cái này có thể mua hơn một nửa chiếc xe đạp.

"Vậy ngày mai con đi trả lại anh ấy."

Ninh Diệu Hương: "Thằng bé nói với con như thế nào?"

Ô Đào nhớ tới cảnh tượng lúc đó, thật ra có hơi xấu hổ nói cho mẹ, nhưng mà vẫn nói: "Anh ấy nói tặng lễ vật cho con, còn nói... con đừng để ý sang hay kém. Lúc ấy anh ấy không cho con mở ra, nói con về nhà rồi hãy mở."

Ninh Diệu Hương lấy chiếc đồng hồ kia tới, suy nghĩ một phen, nói: "Thằng bé đã nói như vậy, đưa cho con con lại trả về, thật sự cũng không có ý nghĩa, con là người yêu của thằng bé, thằng bé tặng con cái này cũng là một loại thành ý, không nên cứng rắn bướng bỉnh không cần, ngược lại làm nó lạnh lòng." Ô Đào ngẫm lại dáng vẻ lúc ấy anh đưa cho mình chiếc đồng hồ đeo tay, anh ấy thật lòng muốn tặng cho mình, nếu như không phải quý giá như vậy thì trong lòng cô cũng sẽ thật vui vẻ nhận lấy.

Trong một thời gian ngắn cũng không biết phải làm sao: "Mẹ, vậy mẹ nói việc này làm sao bây giờ?"
Bình Luận (0)
Comment