[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 181 - Chuong 181: Dang Va Ngot (2)

Chuong 181: Dang va ngot (2) Chuong 181: Dang va ngot (2)Chuong 181: Dang va ngot (2)

Ninh Diệu Hương: "Mặc dù các con tuổi còn nhỏ, nhưng suy cho cùng là cũng là người yêu, trong nhà thằng bé cũng muốn gặp con, đây không phải rất tốt sao, coi như là một lễ vật bên kia đưa sang, suy nghĩ nhiều thế làm gì, người ta đã nói con đừng để ý sang hay kém, vậy con cũng không nên để ý nhiều, coi như là một món quà bình thường đi. Sau này các con lớn hơn một chút, rồi kết hôn, chẳng lẽ thằng bé không nên đưa con sao, tương lai ba món lớn, một món cũng nhất định không thể thiếu."

Bà ấy tiếp tục nói: "Nhưng mà nhận thứ này, các con chắc chắn phải bên nhau cho tốt, nếu như tương lai có chuyện gì các con ầm ï chia tay, đồng hồ đeo tay này nhất định phải trả lại, dù sao chúng ta cũng không thể chiếm lợi từ người ta như thế được."

Ô Đào suy nghĩ, cảm thấy mẹ nói cũng có đạo lý, dù sao bây giờ nhận, nếu sau này kết hôn thì đó chính là bổn phận, nếu sau này rủi không thành, vậy thì trả lại.

Cô gật đầu: "Được, mẹ, vậy thì theo lời mẹ nói con nhận trước."

Ninh Diệu Hương: "Co cũng đừng quá xem trọng, cứ như nhận được đồ tốt từ trên trời rơi xuống làm người ta cảm thấy kiến thức hạn hẹp, chịu không nổi."

Ô Đào: "Vâng, con đã biết."

Cô cảm thấy mẹ mình nói thật sự có đạo lý.

Sau khi bàn bạc xong, cả nhà nhìn cái đồng hồ đeo tay này, như thế nào cũng thấy thích, Thanh Đồng cầm nghiên cứu một phen, nói cái đồng hồ này sao lại tốt như vậy chứ, Ô Đào còn để Ninh Diệu Hương đeo thử, Ninh Diệu Hương lại nói: "Được rồi, mẹ mang cái này làm gì, người trẻ tuổi tay trắng đeo mới đẹp."

Tuy nói như vậy nhưng mà Ô Đào lại cảm thấy lúc mẹ nhìn đồng hồ đeo tay, thật ra cũng rất thích.

Cô không nhịn được nghĩ sau này có tiền thì cô có thể mua cho mẹ một cái, chắc chắn bà ấy cũng thích.

Sinh hoạt bình thường sẽ không ai nghĩ đến những thứ này, tất nhiên củi gạo dầu muối quan trọng hơn, nhưng khi một thứ quý giá xa xi bày ở trước mắt, mọi người nhìn thì trong lòng cũng yêu thích và ngưỡng mộ.

Chờ đến khi quay về phòng mình, cô cầm đồng hồ đeo tay kia, lại cúi đầu tinh tế vuốt ve một phen, rồi cẩn thận bỏ vào trong hộp.

Thật ra cô cũng không nỡ mang, sợ làm hỏng.

Cô nằm ở đó, nhớ tới dáng vẻ lúc Diệp Uẩn Niên đưa cho cô, ánh mắt của anh, lời anh nói, lúc anh nhìn cô cười, những điều này đều để lại cho cô dư vị còn thơm ngát ngọt ngào hơn hương vị của lê trắng nhỏ.

Anh ấy thật sự rất tri kỷ, đưa một chiếc đồng hồ đeo tay cho cô cũng bỏ ra nhiều tâm tu như vậy, trước tiên nói với cô không cần để ý sang hay kém, lại nói cô về nhà mới mở ra, thật ra anh cũng sợ cô từ chối không cần.

Những để tâm tỉ mỉ này luôn luôn khiến cho người ta cảm thấy được an ủi và thích từ tận đáy lòng, sẽ cảm thấy mình được yêu thương, được người nâng niu trong lòng bàn tay.

Đêm nay, trong mộng Ô Đào đều là ngọt ngào.

Cô nghĩ, cô thật sự rất thích, rất thích anh, cũng rất thích lễ vật anh tặng.

Thứ sáu tan làm, lúc đầu Ô Đào muốn đến tim Diệp Uẩn Niên, liên quan tới chiếc đồng hồ đeo tay kia, cuối cùng cô cũng muốn nói với anh một chút, ví dụ như cảm ơn anh, ví dụ như sau này không cần đưa đồ quý giá như vậy, thật sự không thích hợp.

Dù sao có nhiêu chuyện muốn nói. Nhưng cô nhớ tới Mạnh Sĩ Huyên, nghĩ đến đi qua nhìn Mạnh Sĩ Huyên trước, gần đây tâm tình Mạnh Sĩ Huyên không tốt, hẳn là cô nên đi cùng nhiều hơn.

Cô lập tức ngồi tàu điện đi qua khu vực An Môn, ai biết được vừa vào cửa thì Mạnh Sĩ Huyen đã nói cho cô biết một tin tức kinh người.

Ba của Mạnh Sĩ Huyên muốn kết hôn một lân nữa.

Lúc Mạnh Sĩ Huyên nói cho Ô Đào nghe, trên mặt cô ấy rất tỉnh táo, cô ấy nói: "La một chiến hữu cùng đi cứu viện ở Đường Sơn, cũng coi là sống chết có nhau, nghe nói là y tá, nghe nói đã cứu ba mình, sau này vẫn luôn chăm sóc cho ba mình, kết quả hai người sinh ra tình yêu."

Ô Đào nghe được không biết như thế nào cho phải: "Vậy, vậy cậu làm sao bây giờ?"

Mạnh Sĩ Huyên cười: "Đương nhiên là mình ra ngoài khu tập thể ở, cậu xem, không phải mình đã có công việc sao? Có công việc thì đơn vị sẽ cung cấp ký túc xá, mình muốn ở khu tập thể, căn phòng này..."

Ánh mắt của cô ấy đảo qua căn phòng này, thì thào nói: "Đương nhiên là để lại cho bọn họ, bọn họ sẽ quét vôi phòng này lại, vùi lấp dấu vết của quá khứ, ba mình còn trẻ, dì y tá kia cũng không có con, bọn họ nhất định sẽ sinh thêm một đứa bé, có lễ là bé trai, vậy thì ba mình càng thích."

Ô Đào nghe được mà đau lòng: "Vậy cậu cứ như vậy mà ra ngoài ở sao?"

Mạnh Sĩ Huyên nói khế: "Không thì mình còn làm thế nào được nữa? Mẹ mình mất rồi, ba mình muốn kết hôn, nơi này không phải là nhà của mình, không phải nhà của mình."
Bình Luận (0)
Comment