Chuong 182: Dang va ngot (3)
Chuong 182: Dang va ngot (3)Chuong 182: Dang va ngot (3)
Cô ấy nhìn Ô Đào, trong mắt toàn là sương mù dày đặc mịt mờ: "Ô Đào, mình không có mẹ, sau đó mình sẽ không có nhà."
Ô Đào lập tức ôm lấy cô ấy: "Sĩ Huyền, sau này nhà mình sẽ là nhà cậu, cậu xem, mình không phải có phòng riêng sao, sau này cậu ở nhà chúng mình, cậu không cần ghét bỏ nhà mình không tốt, chúng ta ở cùng nhau."
Lòng của cô như bị cắt từng dao, mấy ngày gần đây cô mê muội trong sự ngọt ngào với Diệp Uẩn Niên, vậy mà không quan tâm Mạnh Sĩ Huyên, không biết Mạnh Sĩ Huyên gặp phải cảnh ngộ như vậy!
Mạnh Sĩ Huyên cũng rất bình tĩnh: "Không có chuyện gì, mình không sợ, mẹ mình là liệt sĩ vì cứu viện Đường Sơn mà chết, mình là con gái của mẹ, quốc gia sẽ chăm lo cho mình, cậu xem đó, không phải mình có công việc sao, trước khi mình mười tám tuổi thì bọn họ vẫn sẽ phụ cấp cho mình, còn hai năm nữa mình mới được mười tám tuổi, cho nên mình có thể cầm thêm hai năm phụ cấp. Sau này mình tìm việc làm thăng chức, mình còn có cái danh con cái liệt sĩ, luôn luôn có thể trông cậy được, cậu xem nè, đây chính là mẹ mình để lại cho mình, di sản mẹ mình dùng mạng sống đổi lấy, không ai đoạt đi được."
Ô Đào chỉ ôm lấy cô ấy, không nói gì.
Mạnh Sĩ Huyên nằm sấp trên người Ô Đào, dựa lên bả vai cô một hồi mới nói: "Ô Đào, cậu đừng lo lắng, bây giờ mình suy nghĩ rất rõ ràng. Trước kia mình là một đại tiểu thư được nuông chiều không hiểu chuyện, không biết xã hội khắc nghiệt, bây giờ thì mình đã biết, mình sắp trở thành cô nhi, mình tự hiểu lấy mình, mình cũng sẽ cố gắng lợi dụng tài nguyên trong tay mình để tranh thủ lợi ích cho bản thân, một bước cũng không nhường."
Nói xong cô ấy buông Ô Đào ra: "Ô Đào, cậu tới giúp mình đi, chúng ta thu dọn đồ đạc, mình muốn đem di vật của mẹ mình đi, còn thu dọn một ít đồ vật quý giá, một cái cũng không thể để lại cho bọn họ
Ô Đào: "Được, mình và cậu cùng nhau thu dọn."
Thế là Mạnh Sĩ Huyên kéo rương lớn tới, bắt đầu thu dọn, cô ấy lấy các đồ vật quan trọng quý giá của mình, ảnh chụp của mẹ và cả quần áo của mẹ, dọn đẹp tất cả bỏ vào trong rương.
Cô ấy lục tung lên lại phát hiện được một quyển sổ tiết kiệm, cô ấy gọi to Ô Đào đến nhìn. Ô Đào nhìn một phen, nói: "Đây là sổ tiết kiệm ngân hàng, nơi này viết tất cả gửi ba nghìn hai trăm đồng tiền."
Sổ tiết kiệm đã được in tới mấy trang, phía trên có dòng tiền, dòng tiền biểu hiện mỗi tháng mẹ của Mạnh Sĩ Huyên đều sẽ gửi tiết kiệm mấy chục đồng, thoạt nhìn là gửi tiết kiệm tất cả số tiền lương còn thừa của hai người, cất nhiều năm như vậy sẽ tích được rất nhiều, bây giờ tổng cộng cũng hơn ba nghìn.
Mạnh Sĩ Huyên: "Vậy xem ra đây là tất cả tiền của nhà mình."
Ô Đào: "Đúng."
Mạnh Sĩ Huyên cười: "Quá tốt rồi, mình lấy."
Ô Đào: "Vậy ba cậu thì sao?"
Mạnh Sĩ Huyên: "Mặc kệ ông ta, dù sao ông ta muốn kết hôn, ông ta muốn sinh con với người phụ nữ khác, mình còn quan tâm ông ta làm gì? Đây là tiên mẹ mình tích trữ, mình lấy thì đã làm sao, ông ta tuyệt đối đừng hỏi đến mình, hỏi mình thì mình sẽ nói không biết, nếu ông ta dám ép mình, mình sẽ nói ông ta muốn mưu hại con cái liệt sĩ!"
Ô Đào ngẫm lại cũng có đạo lý: "Được, vậy thì cầm. Dù sao cậu để phòng này lại cho ông ta ở, để ông ta kết hôn thuận lợi, thật ra nếu cậu y lại không đi, ông ta cũng chỉ có thể đi tìm kí túc xá để kết hôn, cậu nhường phòng ở, lấy sổ tiết kiệm đi thì cũng nghe được."
Mạnh Sĩ Huyên: "Ông ta không có tiền, nhất định người phụ nữ kia sẽ tức chết, nhưng mà chuyện này không có liên quan đến mình, tiền này chắc chắn mình phải có được."
Ô Đào: "Có một khoảng tiền như thế cậu cũng không cần sợ gì, chúng ta làm việc trước, làm việc hai năm thì bằng giá nào chúng ta cũng sẽ mua một cái tiểu viện, cuộc sống sẽ không kém."
Mạnh Sĩ Huyên: "Đúng, không có ba mẹ, mình còn có tiên đấy, có nhiều tiền như vậy thì mình còn sợ không thể ăn ngon uống say."
Ô Đào nhìn cô ấy có vẻ thật sự rất vui mừng, trong lòng cô cũng vui vẻ lại.
Cô sợ Mạnh Sĩ Huyên khổ sở, thật ra từ nhỏ Mạnh Sĩ Huyên đã là một cô công chúa nhỏ, một công chúa nhỏ không kiêu căng khéo hiểu lòng người, cô đã nghĩ công chúa nhỏ này sẽ sống một đời hạnh phúc mỹ mãn.
Bây giờ xảy ra chuyện không hay như vậy, cô cũng hy vọng thấy được cô ấy vui vẻ, thấy cô ấy có tiền.
Hai người chỉnh đốn dọn dẹp xong, Mạnh Sĩ Huyên cất sổ tiết kiệm vào túi, cứ như vậy mang rương lớn đi ra ngoài.
Lúc đi ra ngoài lại gặp Vương Á Tương.
Vương Á Tương kinh ngạc nhìn các cô: "Các cô làm gì vậy?"
Mạnh Sĩ Huyên liếc mắt nhìn Vương Á Tương một cái: "Mình đi làm việc, dự tính ở kí túc xá."