Chuong 183: Dang va ngot (4)
Chuong 183: Dang va ngot (4)Chuong 183: Dang va ngot (4)
Vương Á Tương: "Cậu đi làm việc? Không phải nói bây giờ quân đội lập tức có chỉ tiêu đề cử lên đại học sao, cậu không đợi sao?"
Mạnh Sĩ Huyên: "Cậu không biết sao, mình là con cái liệt sĩ. '
Vương Á Tương càng kinh ngạc, cảm thấy lời này hơi lạ lạ, lại không biết phải trả lời làm sao đành phải gật đầu.
Mạnh Sĩ Huyên: "Mình là con cái liệt sĩ, mình muốn chỉ tiêu kia chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay, ai có thể giành được với mình, nhưng mình lười tranh đoạt, mình muốn đi làm, đại học kia mình không thấy hiếm lạ."
Vương Á Tương trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy cô ấy lạ lạ, nhìn về phía Ô Đào xin sự giúp đỡ.
Ô Đào nháy mắt với cô ấy, ra hiệu cô ấy đừng suy nghĩ nhiều sau đó vội vàng dẫn Mạnh Sĩ Huyên đi.
Hai người kéo cái rương ra ngoài, Mạnh Sĩ Huyên hừ một tiếng: "Mình nhìn thấy cô ấy là thấy phiền, cậu biết vì sao từ nhỏ mình đã thấy cô ấy phiền không?”
Ô Đào: "Vì sao vậy?" Mạnh Sĩ Huyên: "Đã cảm thấy người này rất giả tạo, cậu xem, vừa rồi cô ấy lại chê cười mình đấy!"
Ô Đào không nói gì, cô cảm thấy Vương Á Tương chỉ đơn giản là ngạc nhiên thôi, cũng không có ý cười nhạo Mạnh Sĩ Huyên.
Nhưng cô không muốn nói chuyện này, bây giờ trong lòng Mạnh Sĩ Huyên đang khó chịu, cô không muốn nói gì để cho cô ấy không vui vẻ.
Mạnh Sĩ Huyên: "Chắc chắn cậu cảm thấy không có, nhưng thật ra là có, cô ấy là người như vậy, rất giả vờ, một chút mình cũng không muốn để ý tới cô ấy, dù sao sau này mình sẽ không cần thấy cô ấy, chán ghét muốn chết!"
Ô Đào nhìn dáng vẻ giận dữ của Mạnh Sĩ Huyền.
Thật ra cô cảm thấy Mạnh Sĩ Huyên suy nghĩ nhiều, Vương Á Tương cũng không phải cố ý chọc Mạnh Sĩ Huyên tức giận, nhưng cô lại cảm thấy Mạnh Sĩ Huyên nghĩ như vậy thì cô ấy cũng đúng.
Dù sao lúc đó quả thật Vương Á Tương làm Mạnh Sĩ Huyên không thoải mái.
Cô ấy không thoải mái thì dựa vào đâu mà cô ấy không thể giải tỏa ra ngoài. Lại nói Vương Á Tương thì là gì, cô không quan tâm, chỉ cần Mạnh Sĩ Huyên vui vẻ thì coi như oan uổng cho Vương Á Tương thì có làm sao đâu nhỉ?
Ai bảo cô ấy xui xẻo xuất hiện không đúng lúc gặp Mạnh Sĩ Huyên.
Thế là Ô Đào dùng sức gật đầu, đồng ý: "Mình cũng cảm thấy vậy, sao cô ấy có thể như vậy chứ, tại sao lúc này lại xuất hiện hỏi cậu loại chuyện này? Cô ấy không có con mắt nhìn sao? Chẳng lẽ cô ấy không biết bây giờ nhà cậu có một ít chuyện? Cô ấy chạy tới hỏi cái này có nghĩ tới cậu suy nghĩ gì không? Dù sao cũng rất rất rất rất đáng ghét!"
Mạnh Sĩ Huyên lập tức kích động: "Cậu xem đó, Ô Đào cậu cuối cùng cũng phát hiện, cậu nói đúng lắm! Trách không được cậu là chị em với mình, bởi vì cậu và mình có suy nghĩ như nhau!"
Ô Đào gật đầu thật mạnh: "Thật là quá đáng ghét, cô ấy nghĩ ai cũng như cô ay sao, người khác cho khó xử của người khác, xưa nay cô ấy không hiểu, chỉ biết suy nghĩ vấn đề từ góc độ của mình, tự nhiên lại hỏi người khác tại sao? Có gì hay mà hỏi?"
Mạnh Sĩ Huyên vỗ vào rương: "Đúng đúng đúng chính là như vậy, cô ấy rất tự cho là đúng!"
Sau khi Ô Đào nói như vậy, cô cũng bắt đầu cảm thấy mình nói rất có đạo lý.
Chẳng lẽ Vương Á Tương không thông cảm mẹ Mạnh Sĩ Huyên qua đời, cố gắng ít ngạc nhiên một chút không được sao? Cô ấy như vậy tất nhiên không có ác ý nhưng cô ấy không biết trong lòng người khác khó chịu sao?
Ai mà bằng lòng một mình xách rương rời khỏi ngôi nhà mình ở nhiều năm như vậy, còn không phải có nguyên nhân buộc lòng phải làm vậy sao? Kinh ngạc như vậy, chính là đã đặt Mạnh Sĩ Huyên vào một vị trí đối xử khác hẳn với người thường, ai mà muốn lúng túng giải thích chuyện mẹ mình qua đời, ba mình muốn cưới mẹ kế, mình không thể không dọn ra ngoài?
Sau đó hai cô gái kéo cái rương, cứ như vậy bắt đầu mạnh mẽ lên án Vương Á Tương suốt dọc đường, mà khi lên án Vương Á Tương, tâm tình của Mạnh Sĩ Huyên cũng tốt hơn nhiều.
Thậm chí lúc đi đến đầu phố, Ô Đào còn chạy tới mua hai xâu mứt quả, mỗi người một cái vừa ăn vừa đi vê phía trước.
Mứt quả rất ngon, Mạnh Sĩ Huyên ăn rất vui vẻ. Ăn rồi ăn, Mạnh Sĩ Huyên đột nhiên hỏi: "Ô Đào, thứ ngọt nhất cậu từng nấm là gì?"
Ô Đào suy nghĩ: "Ngọt nhất là kẹo gói giấy bóng kính khi còn bé rất vất vả mới được ăn, màu tím, đáng tiếc..."
Mạnh Sĩ Huyên: "Đáng tiếc cái gì?"
Giọng Ô Đào cười khổ: "Đáng tiếc, sau một khắc mình biết được một chuyện, ngọt ngào trong miệng mình đều trở nên đắng chát."
Mạnh Sĩ Huyên im lặng, cuối cùng nói: "Mứt quả hôm nay là ngọt nhất mình từng ăn, bởi vì mình trải qua nhiều đắng chát như vậy, cuối cùng cũng nếm được chút ngọt ngào."
Ô Đào không nói, hai cô gái cúi đầu kéo cái rương, đi từng bước một.