[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 184 - Chuong 184: Thu Nhan (1)

Chuong 184: Thu nhan (1) Chuong 184: Thu nhan (1)Chuong 184: Thu nhan (1)

Cái rương lướt qua con đường lát đá xanh, vượt qua lá cây khô héo, phát ra tiếng xào xạc nhỏ vụn.

Qua một lúc lâu, Mạnh Sĩ Huyên mới nói: "Thì ra một khắc ngọt ngào này luôn luôn đi đôi với đắng, có lẽ đắng trước ngọt sau, cũng có lẽ ngọt trước đắng sau."

Ô Đào: "Ừm”"

Không có đắng thì làm sao biết cái gì là ngọt.

Có lẽ cuộc sống chính là như vậy.

Ô Đào đưa Mạnh Sĩ Huyên về nhà mình, tạm thời thu xếp chỗ cho cô, đương nhiên Ninh Diệu Hương cũng không có ý kiến gì.

Mặc dù Ninh Diệu Hương qua lại với mẹ của Mạnh Sĩ Huyên là vì thân phận của bà ấy, nhưng dù gì cũng có tình cảm, bà cũng rất thích Mạnh Sĩ Huyên. Hiện giờ Mạnh Sĩ Huyên không có mẹ nữa, bà cũng thực sự muốn chăm sóc Mạnh Sĩ Huyên thật tốt.

Vậy là tan làm ngày hôm đó, Ninh Diệu Hương còn chuyên bảo Thanh Đồng đi mua một đồng rưỡi thịt ba chỉ. Đây cũng đã coi như là cực kỳ hào phóng, cho dù hiện giờ Ô Đào đi làm, kiếm được tiền rồi, cũng chưa từng nố tiêu pha như vậy.

Thịt ba chỉ hầm cùng với củ cải, đun trong nồi sôi lục bục, một làn khói chui ra từ vung nồi mở hé, tỏa ra khắp bốn phía, gợi lên sự thèm thuồng của mọi người. Chờ tới khi nắp vung mở ra, mùi hương ngào ngạt xông vào mũi, xua tan hết thảy cái lạnh cuối thu.

Ninh Diệu Hương còn chưng cả bánh màn thâu, rất xốp, còn cực kỳ hào phóng, bên trong không hề trộn lẫn bột ngô.

Nấu cơm xong, cả nhà bốn người ngồi ở đó, Ninh Diệu Hương xới một bát cơm cho Mạnh Sĩ Huyên trước, còn gắp cả củ cải và thịt ba chỉ nữa: "Thực ra tay nghề của dì hồi trước cũng khá lắm, chỉ là mấy năm nay cuộc sống thường thường nên không làm nhiều, tay nghề cũng lùi bước rồi, cháu nếm thử xem."

Mạnh Sĩ Huyên nếm thử một miếng, sau đó gật đầu lia lịa: "Ngon quá, thật sự rất ngon! Còn ngon hơn cả căn tin của bọn cháu ngày trước ấy!"

Thịt ba chỉ rất nhiều mỡ nên cho dù có dùng củ cải cũng không hút đi mất bao nhiêu, ăn vào vừa mềm vừa thơm.

Ninh Diệu Hương bèn cười bảo: "Ngon thì ăn nhiêu thêm một ít, sau này sẽ làm tiếp cho cháu."

Mạnh Sĩ Huyên nói: "Dì, cháu tới đây đã là làm phiên mọi người rồi, cháu cũng ay náy trong lòng. Hàng ngày mọi người ăn gì cháu cũng ăn cái đó như mọi người là được, đừng tiêu pha vì cháu, như thế cháu ở lại cũng thấy xấu hổ."

Ninh Diệu Hương bảo: "Cháu mới tới ngày đầu tiên, dì phải chăm sóc cháu thật tốt cứ. Cháu cũng đừng khách khí, cứ ăn hết mình là được. Trước kia điều kiện trong nhà không tốt, bây giờ trong nhà đã có ba người có lương, không sợ. Nhà dì có cái ăn thì cháu cũng có, cứ yên tâm ở lại đây."

Mạnh Sĩ Huyên gật đầu: "Vâng ạ, thưa dì. Cháu da mặt dày, sau này xin được ở lại đây ạ."

Ninh Diệu Hương nghe thấy thế bật cười: "Ô Đào cũng có người bầu bạn rồi, dì mong còn không được kia! Chỉ là có đôi lúc tính khí của dì không tốt cho lắm, là điều khó tránh khỏi, cháu đừng để ý nhé, Thanh Đồng và Ô Đào đều đã quen rồi."

Mạnh Sĩ Huyên khẽ chớp mắt, nhìn Ninh Diệu Hương nói: "Không sao ạ, hồi trước tính mẹ cháu cũng không tốt, mẹ cũng hay mắng cháu, cháu cũng quen rồi ạ." Ô Đào nghe vậy, đột nhiên sống mũi cay cay.

Mạnh Sĩ Huyên nhìn thì không sao cả, rất bình tĩnh, nhưng Ô Đào biết thực ra Mạnh Sĩ Huyên lại nhớ về mẹ của mình.

Ô Đào ăn cơm chậm nm nhớ tới ba mình.

Cô chưa từng gặp ba, thế nên đối với một người không có ba, thi thoảng sẽ có tiếc nuối và buồn bã, nhưng thực chất không quá mức đau buồn. Có lẽ là vì chưa từng có được nên mất đi cũng chẳng sao.

Nhưng Mạnh Sĩ Huyên thì khác, cậu ấy bị cướp mất mẹ rành rành.

Tới khi ba của cậu ấy muốn tái hôn, cậu ấy cũng sẽ mất đi người ba chỉ thuộc về mình.

Ăn cơm xong, thu dọn bát đũa, đậy lại bếp lò, Mạnh Sĩ Huyên và Ô Đào đi vào trong phòng nghỉ ngơi.

Thực ra chiếc giường của Ô Đào có thể để cho hai người nằm vẫn được, chỉ có điều hơi chật. Nhưng Mạnh Sĩ Huyên nói, chật một chút cũng được, cô thích nằm gần Ô Đào.

Ô Đào lấy con búp bê của mình từ trong hòm ra, đưa cho Mạnh Sĩ Huyên. Mạnh Sĩ Huyên vừa nhìn đã ngạc nhiên không thôi: "Đẹp quá, mình chưa từng nhìn thấy con búp bê nào đẹp đến vậy."

Mặc dù đã hơi cũ, nhưng có thể nhận ra đây là một con búp bê được làm rất tinh tế, đến cả đường viền của váy cũng được chăm chút kỹ, chắc chắn không mua được ở Bắc Kinh, Vương Phủ Tỉnh cũng không mua được.

Ô Đào: "Con búp bê này tặng cho cậu đấy."

Nói rồi, cô nhét vào trong lòng Mạnh Sĩ Huyên.

Mạnh Sĩ Huyễn: "Thật à?”

Ô Đào: "Tất nhiên rồi!"

Mạnh Sĩ Huyên vuốt ve nút thắt trên váy búp bê, khẽ nói: "Đây là thứ cậu thích nhất, là Diệp Uẩn Niên tặng cho cậu à?”

Ô Đào nhớ lại ngày xưa, khi còn rất nhỏ, thực ra cô đã từng thực sự không muốn chia sẻ búp bê của mình cho Mạnh Sĩ Huyên. Bởi lẽ, đó là món quà duy nhất cô từng có được, là bí mật của cô, là của Diệp Uẩn Niên tặng cho cô.
Bình Luận (0)
Comment