Chuong 185: Thu nhan (2)
Chuong 185: Thu nhan (2)Chuong 185: Thu nhan (2)
Thế nhưng thời gian trôi qua, người bước trên lớp băng mỏng ngày xưa đã trở nên bình thản, điềm tĩnh. Cô muốn dùng sự an ủi mà mình từng giấu sâu trong lòng tặng cho Mạnh Sĩ Huyền.
Vì vậy cô nói: "Là thứ mình yêu quý nhất, cũng là vì yêu quý nhất nên mới muốn tặng cho cậu."
Mạnh Sĩ Huyên ôm con búp bê xinh đẹp, yên lặng nhìn cô, nhìn một lúc, nước mắt tuôn rơi.
Cô giơ tay lên lau nước mắt đi, cười nói: "Ô Đào, cảm ơn cậu. Thực ra hiện giờ mình nghĩ thông rồi, mình đã rất may mắn."
Ngày hôm sau, ba của Mạnh Sĩ Huyên vội vã tìm tới.
Lúc ông ta đến, đã làm cho một đám người ở đại tạp viện xung quanh chú ý tới. Mọi người còn tưởng là xảy ra chuyện lớn gì, dù sao ba của Mạnh Sĩ Huyên cũng mặc hẳn một bộ quân phục.
Ninh Diệu Hương cũng không nói nhiều, chỉ cầm ly trà ra, ti mi tráng qua nước sôi trước mặt ông rồi mới pha trà cho ba của Mạnh Sĩ Huyền.
Lá trà không phải là loại cực tốt, thế nhưng cũng là do trong đơn vị của Thanh Đồng phát cho.
Ba của Mạnh Sĩ Huyên nói: 'Làm phiền chị quá, trẻ con không hiểu chuyện, tôi sẽ đưa con bé rời đi."
Mạnh Sĩ Huyên ở bên cạnh nghe thấy vậy thì nói: "Ba, con đã nghĩ rất kỹ rồi. Một thời gian nữa con sẽ tới ký túc xá ở. Chỉ có điều hiện giờ trong lòng con thấy khó chịu, muốn có người bầu bạn nên muốn ở lại chỗ của Ô Đào. Ô Đào và con lớn lên cùng nhau từ nhỏ, giống như em gái ruột của con vậy. Hai chúng con làm bạn, trong lòng con cũng sẽ thoải mái hơn."
Ba của Mạnh Sĩ Huyên thở dài: "Vậy con cũng không thể ở quá lâu ở trong nhà của người khác được, như thế còn ra thể thống gì?"
Bấy giờ Ninh Diệu Hương mới nói: "Đồng chí Mạnh, trước đây quan hệ giữa tôi và mẹ của Sĩ Huyên cũng rất tốt, thường xuyên lui tới. Mẹ của Sĩ Huyên cũng giúp đỡ tôi rất nhiều. Đứa bé này vừa không còn mẹ, phỏng chừng trong lòng khó chịu. Đây chẳng phải là tức cảnh sinh tình mà người ta hay nói đó sao? Con bé muốn ở lại thì cứ để cho nó ở lại đi. Điều kiện gia đình tôi cũng bình thường thôi, nhưng Sĩ Huyên không để tâm, không chê bai. Để cho con bé ở lại đây trò chuyện cùng với Ô Đào, tôi cũng yên tâm. Nếu nhỡ có việc gì, chúng ta ở gần, tới khi đó tôi sẽ nói cho anh một tiếng, anh thấy sao?”
Lúc này, ba của Mạnh Sĩ Huyên mới nhìn sang Ninh Diệu Hương.
Thực ra lúc trước ông ta cũng từng nghe vợ mình nhắc tới Ninh Diệu Hương, thế nhưng không hề để ý. Hiện giờ tiếp xúc một lúc mới biết người phụ nữ này nói năng rất chu toàn.
Thực ra chỉ cần nhìn cách pha trà ban nãy đã nhìn ra được đây là một người thông thạo lễ nghỉ.
Ông ta thở dài, nhìn về phía con gái mình: "Sĩ Huyên, con thực sự muốn ở lại đây ư?"
Mạnh Sĩ Huyên: "Vâng, con muốn ở cùng với Ô Đào. Chờ đến khi con cảm thấy ổn hơi sẽ chuyển tới ký túc xá. Chẳng phải ba cũng kết hôn với dì Vương rồi sao? Nếu hai người kết hôn, con ở lại bên đó cũng không ổn. Con đã lớn vậy rồi, ba bảo chúng ta sống cùng nhau ở một phòng thế nào được?"
Mạnh Sĩ Huyên nói quá thẳng thắn khiến cho ba của cô có hơi mất thể diện.
Ông bất đắc dĩ nói: "Ba vốn định rằng để con ở tạm trong ký túc xá, đợi sau này nếu đơn vị phân cho căn phòng lớn thì sẽ đón con về."
Mạnh Sĩ Huyên đáp: "Hoàn cảnh trong ký túc xá không tốt, hơn nữa lẻ loi một mình, con sẽ cảm thấy mình là cô nhi, bị bỏ rơi."
Ba của Mạnh Sĩ Huyên nghe vậy giật mình thảng thốt, ánh mắt hiện lên sự đau xót: "Sao có thể chứ. Sĩ Huyên, con đừng nghĩ nhiều, cho dù ba có tái hôn, con vẫn là con gái ruột của ba, là đứa con duy nhất của ba mà."
Ninh Diệu Hương thấy vậy bèn ra ngoài trước cùng với Ô Đào, để lại không gian cho hai cha con họ từ từ nói chuyện.
Sau khi ra ngoài, tự nhiên những người trong đại viện đều tò mò khe khẽ hỏi, bàn tán sôi nổi. Chẳng bao lâu sau, những người bên đại tạp viện khác đều tới góp vui, cả Tịch Mai và ba mẹ cô ta cũng đều tới.
Ninh Diệu Hương nghĩ, có lẽ Mạnh Sĩ Huyên sẽ muốn ở lại trong nhà mình một thời gian, thế nên mới kể cho mọi người nghe từ đầu chí cuối câu chuyện. Mọi người nghe xong thổn thức không thôi, đều than thật đáng thương. Cô vừa mới mất mẹ, chắc chắn trong lòng rất khó chịu.
Đang nói, bỗng mọi người nghe thấy tiếng cãi nhau vang lên trong phòng, Mạnh Sĩ Huyên đột nhiên hét to lên: "Đó là tiền của mẹ con, tiền của mẹ con, ai muốn cướp đi con sẽ liều mạng với người đó!"
Ô Đào nghe vậy bèn vội vã chạy vào, Thanh Đồng và Ninh Diệu Hương cũng theo vào nhìn xem.
Vừa vào thì nhìn thấy Mạnh Sĩ Huyên giống như một con nhím xù lông, hai mắt rưng rưng đang trừng ba mình: "Tiền của mẹ con, trước khi đi mẹ đã nói nếu có xảy ra chuyện gì, số tiền đó sẽ để dành cho con. Khi đó mẹ đã nói như vậy!"