[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 186 - Chuong 186: Thu Nhan (3)

Chuong 186: Thu nhan (3) Chuong 186: Thu nhan (3)Chuong 186: Thu nhan (3)

Ba của Mạnh Sĩ Huyen to vẻ bất đắc dĩ nói: "Đó là tiền tiết kiệm của nhà mình. Khoản tiền đó do ba và mẹ con tích cóp bao năm mới được, một đứa trẻ như con cầm làm cái gì? Sao con có thể tùy tiện dùng nó được?"

Mạnh Sĩ Huyên: "Nhưng đây là nguyện vọng của mẹ. Mẹ đã nói là muốn cho con. Ba, đồ mẹ để lại cho con mà ba cũng muốn cướp đi sao? Có phải ba muốn cướp số tiền đó để đi cưới vợ mới đúng hay không? Đó là tiền của mẹ con đấy!"

Nói xong, bé khóc lên.

Thấy vậy, Ô Đào vội vàng đi tới, đứng bên cạnh Mạnh Sĩ Huyễn, nói: "Chú, Sĩ Huyên nói thật đấy. Trước khi dì đi, cháu cũng đã gặp dì rồi. Dì nói, nếu lỡ dì gặp chuyện không may, tất cả tiền của dì đều để lại cho Sĩ Huyên. Bất kể đi đến đâu, cháu cũng có thể làm chứng chuyện này."

Thật ra lúc đó cô không hề gặp mẹ của Mạnh Sĩ Huyên, nhưng vậy thì đã sao chứ? Cô cứ nói rằng mình đã đến, đã gặp, dù sao lúc ấy hỗn loạn, sắp có động đất, mọi người đều sợ hãi, ai có thể nhớ được chuyện này chứ? Dù cô làm trái lương tâm, cũng muốn giúp Mạnh Sĩ Huyên lấy được khoản tiền này!

Mạnh Sĩ Huyên khóc hu hu, gân như đứng không vững.

Ô Đào đỡ lấy cô, để cô dựa vào người mình.

Lúc này, đột nhiên Ô Đào hiểu vì sao Mạnh Sĩ Huyên nói mình là trẻ mồ côi. Cô thực sự là trẻ mồ côi rồi, ba của cô lại tới cướp tiền.

Số tiền kia, ba của cô muốn lấy đi, không có ý muốn cho Mạnh Sĩ Huyên. Nếu ông ấy cưới vợ mới, có lẽ số tiền đó sẽ bị tiêu cho đám cưới, kết hôn xong lại thành tài sản sau hôn nhân của vợ chồng mới. Sau này, Mạnh Sĩ Huyên muốn lấy một ít, cũng khó hơn lên trời.

Ba của Mạnh Sĩ Huyên cau mày lại: "Con bé nói thật sao?"

Ô Đào trợn mắt nói dối: "Đúng vậy, lúc đó động đất mà. Lúc mới bắt đầu, cháu rất lo lắng, nên chạy tới tìm Sĩ Huyên, đúng lúc gặp được dì ở dưới lầu. Dì đang vội vàng, không biết muốn làm gì, dì nói sắp xảy ra chuyện rồi, bảo cháu đừng chạy lung tung, còn dặn cháu những lời ấy nữa. '

Ba của Mạnh Sĩ Huyên nghi ngờ nhìn Ô Đào: "Ngoài cháu, còn có ai khác ở đó không? Nhìn tuổi cháu cũng không nhỏ nữa, nếu nói bậy sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy."

Ô Đào: "Chú à, sao chú có thể nói vậy chứ? Chẳng lẽ cháu lại nói bậy sao? Cháu mà biết bịa chuyện à? Còn việc có người khác nữa không thì cháu không chú ý. Lúc ấy ai cũng hoang mang, cháu đâu thể chú ý đến người khác nữa, dù sao cũng là một đám mặc quân trang chạy ra chạy vào. Hay là vậy đi, chú đi tìm tất cả mọi người trong đại viện hỏi xem hôm đó có ai qua lại ngoài cửa, ai thấy cháu không."

Ba của Mạnh Sĩ Huyên cau mày, dù sao lúc ấy cũng mới xảy ra động đất, ai cũng luống cuống, người trong đại viện đều điên cuồng chạy ra ngoài, dựng lều chống động đất một cách lộn xôn.

Sau đó, có không ít người trong đại viện đi ra tiếp viện cho Đường Sơn, có người đến giờ vẫn chưa về. Tình hình như thế, ai còn nhớ được chuyện vụn vặt này nữa, ai còn có thể làm chứng cơ chứ.

Hơn nữa, nếu như không tìm được ai làm chứng, thì chỉ có thể nói không ai nhớ nó, không thể nói nó chưa từng đến.

Ba của Mạnh Sĩ Huyên cau mày chặt hơn.

Lúc này, Ninh Diệu Hương mỉm cười, nhìn ông ta: "Tôi nói này, đồng chí Mạnh, con gái tôi đã nói như vậy, chứng to nó nhất định đã từng nghe, sao nó có thể nói bậy được chứ? Nhà tôi là gia đình gia giáo, con gái tôi cũng là người đàng hoàng, con bé đã nói như vậy, tôi tin hoàn toàn. Nếu ai không tin thì tôi cũng không có cách nào cả. Nếu không được nữa thì cứ kiện lên tòa đi."

Thanh Đồng cũng bước lên, cơ thể cao lớn chắn phía trước như một ngọn núi nhỏ: "Đồng chí Mạnh này, không biết chú còn chuyện gì khác không, nếu không còn gì nữa, nhà cháu còn phải ăn cơm."

Lời này rất không khách khí, trực tiếp đuổi khách.

Ba của Mạnh Sĩ Huyên không ngờ gia đình này lại như vậy, ông ta tức giận nhìn con gái: "Sĩ Huyên, con nói đi con đã càn quấy thế nào vậy hả? Con có biết đó là tiền cả đời của ba mẹ không? Con cứ vậy lấy đi sao? Con không phụ lòng ba sao? Dù ba có kết hôn với dì Vương, thì dì Vương cũng từng cứu mạng ba, ba đang báo on

Mạnh Sĩ Huyên nhìn ba mình: "Ba, ba sai rồi, trước giờ con chưa từng phản đối ba và dì Vương kết hôn. Hai người muốn kết hôn, con không có ý kiến gì cả. Nhưng tiền mẹ để lại cho con, phải là của con. Ai muốn cướp tiền của con, con sẽ liều mạng với người đó, ai khiến con không sống tốt, con sẽ khiến người đó không sống tốt."

Ô Đào nói: "Sĩ Huyên, cậu đừng nói bậy bạ. Giữa thanh thiên bạch nhật, dì lại là liệt sĩ, cậu là con liệt sĩ, ai dám gây khó dễ cho cậu chứ? Mình làm chứng, trước khi dì mất đã muốn để lại di sản cho cậu, nếu ai không tin thì đi tố cáo đi."

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment