[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 187 - Chuong 187: Thu Nhan (4)

Chuong 187: Thu nhan (4) Chuong 187: Thu nhan (4)Chuong 187: Thu nhan (4)

"Con chung ta, chung ta se di tim lanh dao trong quân đội, đi tìm hiệp hội phụ nữ, đi tìm các ngành liên quan. Dì hi sinh vì nước, lại không có quyền định đoạt di sản của mình sao? Đứa con vị thành niên của liệt sĩ, có ai dám ức hiếp sao? Có còn pháp luật nữa không thế?"

Ba của Mạnh Sĩ Huyên cau mày lại, nói: "Sĩ Huyên, dù mẹ con thật sự nói như vậy, thì số tiền trong sổ tiết kiệm đó không chỉ có của mẹ con, còn có của ba nữa. Mẹ con không có quyền định đoạt tài sản của ba."

Mạnh Sĩ Huyên mở to mắt nhìn ba mình, không dám tin: "Ba, ý ba là, mẹ chết rồi, ba không còn là ba của con nữa, tiền của ba không phải là tiền của con đúng không? Ba không cho con đồng nào? Con là con gái duy nhất của ba, của ba không phải là của con sao?"

Cô gào lên như vậy, người bên ngoài đều nghe được.

Ba của cô gấp gáp giậm chân: "Ba không có ý đó, nhưng con không muốn ba sống sao? Ba đã đặt đồ gia dụng, cũng đặt nộp tiền cọc, giờ phải đóng khoản còn lại nữa, người ta đang giục ba kìa! Hơn nữa, cũng sắp đến hôn lễ rồi, có cái gì không cần tiền sao?"

Mạnh Sĩ Huyên nói: "Ba, nếu ba nói vậy thì con hỏi ba, mẹ con không còn nữa, tiền trong nhà cũng có phần con đúng không? Không đến nỗi giờ con nhỏ, không được gì cả, sau này do ba giữ hất, con không được gì đấy chứ? Chúng ta nói thẳng đi, con lấy một nửa cái nhà, hai người ở một đầu, con ở một đầu, được không? Giờ tiền cọc đồ gia dụng không phải tiền của chúng ta sao? Vậy ba cũng bỏ ra đi, tính hết các loại đồ gia dụng một lượt, tính chúng ta, nhờ đơn vị của mẹ chia giúp, ba thấy được không?”

Nhất thời, ba cô không nói được gì.

Ông ta muốn cưới vợ mới, người ấy cũng chỉ lớn hơn Mạnh Sĩ Huyên mười tuổi. Gia đình vất vả nuôi một đứa con gái lớn như vậy, người ta có thể gả cho ông ta sao?

Vả lại, nếu cứ dây dưa như vậy, cuộc sống sau này cũng khó nhìn mặt nhau, mà truyền ra ngoài cũng mất mặt.

Ông ta có chút bất đắc dĩ nói: "Huyên Huyên, con còn nhỏ mà, con nhỏ như thế, bận tâm những chuyện này làm gì? Sau này ba sẽ để con chịu thiệt sao?"

Nghe vậy, Mạnh Sĩ Huyên cười lạnh: "Nếu ba không muốn tính chung những thứ đó, thì tiền trong sổ tiết kiệm là của con, có hơn ba ngàn thôi, sau này con không chia đồ gì trong nhà cả. Ba nghĩ kĩ đi, nếu không, con sẽ tìm đơn vị của mẹ, yêu cầu tách hộ. Con mới mười sáu tuổi, ba không thể cứ thế đuổi con ra ngoài được, con muốn chia đôi tất cả trong nhài"

Lúc nói những lời ấy, cô gần như giậm chân. Cô không tiếc giá nào cả, cô mới mười sáu tuổi, còn chưa trưởng thành, chỉ là một đứa trẻ thôi, một đứa trẻ mất mẹ. Cô muốn làm lớn chuyện!

Ba của Mạnh Sĩ Huyên cũng hơi hoảng hốt. Ông ta không có cách nào cả, ông ta vội vã muốn kết hôn, nhưng kết hôn cũng không thể để người ta chịu thiệt thòi được. Giờ ông ta đã tiêu hết tiền trong tay rồi, vốn định mang sổ tiết kiệm này ra bù vào, nhưng tiền lại bị con gái trộm mất, ông ta có thể làm gì được chứ?

Bây giờ con gái như vậy, nếu còn ồn ào nữa, chuyện ông ta cướp di sản với con gái bị truyền ra sẽ rất mất mặt, tình hình không tốt, tất cả tiền đồ đời này của ông ta cũng mất hết!

Ông ta hít sâu một hơi, nhìn con gái, cắn răng nói: "Được, ba không nói gì nữa, con cứ làm ồn tiếp đi. Con cho rằng người khác có lòng tốt, con nhìn xung quanh con xem, không quen không biết, người ta tham của con làm gì chứ!"

Ông ta nói xong, Thanh Đồng lập tức giận, chỉ vào ba của Mạnh Sĩ Huyên, nói: "Đồng chí này, chú là quân nhân, tôi tôn trọng quân nhân, cũng hy vọng chú đừng bôi nhọ quân nhân. Con gái chú là bạn của em gái tôi, giờ đang ở nhà tôi, chúng tôi chưa từng lấy một đồng nào của con bé, sau này cũng không tham bất kì thứ gì của con bé. Chuyện của chú và con gái chú, nếu có vấn đề gì, chú cứ tìm các ngành liên quan trong quân đội mà giải quyết, xin đừng tạt nước bẩn vào nhà chúng tôi. Bằng không, chúng tôi sẽ đi tố cáo chú đấy. Thời buổi này không phải lúc chú có thể một tay che trời đâu."

Thanh Đồng đã mười chín tuổi, quanh năm rèn luyện khiến cơ thể trở nên cao lớn rắn rỏi, bây giờ đứng trước mặt ba của Mạnh Sĩ Huyên, nói năng đường hoàng, rất có khí phách, khiến ông ta không thể nói được câu nào.

Nghe anh nói vậy, Ô Đào cũng cảm thấy máu sôi sùng sục. Anh đã trưởng thành rồi, mình cũng trưởng thành rồi. Cô cảm thấy mình phải bảo vệ Mạnh Sĩ Huyên, giúp cô ấy nói chuyện đường hoàng, nên cô cũng nói: "Cho dù chú có thể một tay che trời thì đã sao chứ? Chúng cháu có thể viết thư, chúng cháu sẽ viết thư cho ông Đặng, để ông ấy xem xem, đứa con của liệt sự cứu viện động đất Đường Sơn bị đuổi ra khỏi nhà, giờ còn bị ép phải giao ra di sản của mẹ nữal"
Bình Luận (0)
Comment